Chứng Nhân Lịch Sử
Tôi nhớ tên anh Chứng Nhân Lịch Sử
Ba mươi năm dài anh vẫn nhắc cho tôi
Những chuyến đi thay đổi cả đời người
Tôi may sống, gần triệu người còn sống.
Ngày lại ngày, theo từng con sóng vỗ
Xuất phát từ bờ Đông Hải xa xôi
Anh gọi tên cha, tên mẹ, tên em
Tên người vợ trẻ và đàn con dại.
Nghe anh gọi, triệu vong hồn vất vưởng
Khóc, cười, gầm … sóng góp thành bão to
Chớ quên tôi, bão giận đập vào bờ
Rồi ấm ức, rút dần con sóng sủi !
Anh đã chết, một lần đêm năm đó
Bước xuống thuyền, anh bỏ lại quê hương
Ruột thắt đau, cuốn rún cắt chưa rời
Biển đen tối như vận nhà tăm tối.
Anh đã chết, một lần trên biển rộng
Vợ thét gào giữa tiếng hú man di
Bàn tay thơ, con dại … cố bám trời
Một nhát chém, ôi đau ! ngàn vết chém.
Anh đã chết, vì đau thương mưng mủ
Trút hơi tàn cố đẩy chiếc thuyền nan
Gắng vực lên một thân dại điêu tàn
Dòng nước mắt ... cho biển sâu thêm mặn !
Anh vẫn sống, nấm mồ bên bờ biển lạ
Từng ngày dài, đỡ bóng dại … thôi nguôi
Anh còn đây, tiễn đôi chân lạc bước
May mắn nghe! bóng nhạt ... theo mưa mờ.
Anh vẫn sống, nhìn về quê hương … nhỏ lệ
Bóng tối! dần thu hẹp đến thôn quê
Tiếng dân đen kêu khóc chẳng thấu trời
Vòng cùm đỏ cố bịt mồm tuổi trè.
Anh vẫn sống, chính anh là nhân chứng
Chiếc luỡi liềm bao phủ quanh biển Đông
Đâm thuyền con, dân chài lưới xa bờ
Không hải tặc … chỉ chiếc tàu xứ lạ !
Anh vẫn sống !
ấm thay ... từng nén nhang từ ngàn dặm
Hàng ngàn người chưa biết đến tên anh
Đến viếng thăm, ôn kỷ niệm … ngậm ngùi
Anh vẫn sống !
cho nhiều đời sau anh sẽ vẫn sống.
Anh vẫn sống, nấm mồ hoang xứ lạ
Không mộ bia, vẫn rõ cuộc hành trình
Tìm Tự Do Bỏ Mình Trên Biển Mặn
Một Chứng Nhân … lịch sử ngả đầu chào.
Khù Khờ