Người đàn bà trong bóng tối lu mờ Nghe tĩnh lặng trôi qua đêm hồ hải Người tình ta là trăng vàng lộng lẫy Phủ lấy đêm ôi....rộng dãy bạt ngàn BN
Anh rất thích mấy câu thơ này !... Bài thơ của em rất đẹp, nó vừa ảo
vừa mộng huyền. Đúng là giọng thơ buông ra từ trong trái tim của một người
đàn bà. Đọc xong bài thơ là anh lại muốn làm ngay... về một người đàn bà trẻ,
hình như nàng đã bắt đầu bước vào trong cõi thơ anh ! Ý tứ thì cứ tràn lan,
mặc dù anh chưa nghĩ ra được thật chính xác một câu thơ nào, nhưng anh cứ
đặt bút làm luôn nhé. Anh xem nên lấy tên đề của bài thơ là gì nào?...Đây rồi,
chính là câu thơ của em:
NGƯỜI ĐÀN BÀ TRONG BÓNG TỐI Nàng đi vào tôi lặng lẽ Làm bóng trăng cuộc đời sáng trong đêm. Em bước qua hồn anh mưa gió... Đời thi nhân ,em ạ: sống cô đơn !... Anh cứ nghĩ về em triền miên Có phút giây anh đã muốn : em sẽ là tất cả! Chỉ có bóng trăng, chỉ có rừng xanh, chỉ có biển cả mênh mông trùng trùng sóng vỗ Anh sẽ dẫn em đi... đến nơi tận cùng của bờ bãi nhân gian. Người đàn bà trong bóng tối của lòng anh Anh muốn ngủ giữa lòng em cho hết kiếp Anh muốn ru em trong lồng lộng giữa trời và đất Cả trái tim em và...tấm thân trinh bạch đàn bà... Người đàn bà trong bóng tối vẫn đang ca Ôi, nàng là của ta!... cả vòm ngực trắng nàng và... đoá thiên thai mà tạo hoá sinh ra trên thân thể nàng Là của ta tất cả, Ta sẽ hôn nàng trong bóng trăng đã trải lên thảm đời rực rỡ Em thân yêu! Bài thơ trong đêm chúng mình anh viết để tặng em!... Đấy, bài thơ như thế đấy! Anh cứ viết tràn
và hình như cũng chẳng sửa một chữ nào.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.12.2007 11:27:49 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Đời hư, thực nhập nhoè lẫn lộn
Đêm ái tình... ta nương ngủ trái tim hoang.