XUÂN ĐÃ MẤT Em đương xuân nụ cười trên môi thắm
Tắm nắng hồng vùng biển rộng bao la
Nụ hôn đầu sợ chìm giữa phong ba
Cơn gió chướng cuốn trôi tình đi mất
Sợ mai sau khép cửa lòng lật đật
Mãi nhớ hoài ngày đó đã chia xa
Nỗi u buồn chìm đắm nụ hương hoa
Biến sắc thể mất đi thời con gái.
Tay trao tay xin tình yêu ở lại
Người rồi xa năm tháng cũng rồi qua
Chỉ nhớ nhung còn mãi chẳng phai nhòa
Trong tâm tưởng bên nhau thời ngây dại.
Giữa bể khơi không bến bờ trống trải
Cho rồi quên thương rồi cách nhau hoài
Chỉ tiếc rằng hôm ấy một loài hoa
Chẳng xòe nụ cho xuân về kết trái.
Tuổi thơ đi,hương yêu thời ngây dại
Biết chi đâu nụ hôn thuở ban đâu
Mỗi đêm về thương nhớ quá nhiệm mầu
Cho là mất hay đâu ơi tình cũ
Cho bây giờ con tim buồn rỉ máu
Một bóng hình xa cách thuở yêu đương
Con mai lớn dạy nó biết đo lường
Cho khỏi phải nhớ thương mong tình cũ.
NT.
04 - 01 - 2011