quote:
Trích đoạn: Liên Hương
"...hai mươi năm lẻ người ta đã
Áo cưới cô dâu rấm rức thầm..."
NGUYÊN ĐỖ
TRÁCH...
Sang ngang ngày ấy một con đò
Áo cưới mặc rồi hết mộng mơ
Còn đâu kỷ niệm ngày xưa ấy
Chỉ trách người ta quá hững hờ
Đâu biết người ta nhớ lặng thầm
Để mình quay quắt nỗi chờ mong
Từng đêm thầm khóc hoen gối lệ
Lẻ bóng sầu đông tái tê lòng
Đâu biết người ta ngóng mỗi ngày
Cứ trách thu vàng để lá bay
Làm sao níu được mùa Thu chết
Khi gió Đông sang tuyết phủ dầy
Trách người ta sao mãi lặng thầm
yêu rồi còn giữ - mối tình câm
Để người con gái ôm tình vỡ
Mắt đẫm mi thanh - tháng mưa dầm
Trách người ta sao khéo giả vờ
Gặp em không nói - lại làm ngơ
Đến khi gặp lại thì thôi đã
Sang ngang mãi mãi - một con đò!
LIÊN HƯƠNG
Từ Em...
Từ em sang đó, đứng trên đò
Anh cứ trông nhìn, dạ ngẩn ngơ
Một chút chậm chân xa vạn lý
Giòng sông nước chảy lặng đôi bờ
Chẳng trách, đau lòng, nhói cả đôi...
Thì thôi từ ấy biết xa xôi
Thả hồn phiêu lãng đi muôn dặm
Nửa trái tim đau quặn héo rồi
Mỗi tối nhìn sao cứ khấn thầm
Người ta bên ấy mãi tri âm
Nằm nghe tiếng sóng gào trong tối
Nhớ kẻ cô đơn giữa bổng trầm
Mỗi sáng nhìn xa ngắm cỏ, mây
Người ta ngày ấy ở quanh đây
Cỏ may khâu gấu quần Jeans bó
Ngàn vạn mũi kim dấu cỏ may
Anh viết ngàn câu tỏ nỗi lòng
Đường đời cuộc sống lắm long đong
Thảo vân vân thảo vần thi phú
Mơ mộng lãng quên xác pháp hồng
Ngọn sóng ngày nao vẫn nhấp nhô
Ừ sao dáng cũ một con đò
Đưa em sang bến tình yêu lạ
Ta khóc lưng tròng dạ ngẩn ngơ
Nguyên Đỗ
_____________________________