MỘNG HỒNG TRẦN Em rời ta chẳng một lời
Cũng đành đoạn giữa bụi đời tha phương
Về qua sông lạnh thả hương
Nghe hài hòa nỗi đoạn trường của nhau
Buồn trông ngọn cỏ dàu dàu
Đìu hiu bến nước một màu khói mây
Xa người lạnh lẽo bàn tay
Gió từ đâu thổi dáng gầy phong phanh
Đường xa chân chẳng bước nhanh
Vì em nhan sắc để dành cho ai
Ví dầu tình đã phôi phai
Đành ta khăn gói dặm dài bến xa
Phải đâu ngày tháng nhạt nhòa
Phải đâu chỉ chút bướm hoa lượn lờ
Mà đem trăng gió ơ hờ
Cho thêm bồi lở đôi bờ phù vân
"
Bắt phong trần phải phong trần
Cho phong lưu mới được phần phong lưu"*
Cao xanh ghét giận đời Kiều
Tìm đâu một chốn tin yêu thực lòng
Hết xuân hạ đến thu đông
Bao năm lưu lạc còn mong ước gì
Nửa lo mang tiếng vô nghì
Nửa buồn miệng lưỡi thị phi cuộc đời
Thôi đành tạ lỗi đất trời
Tấm thân xác cũ tả tơi mấy mùa
Đành coi như chút duyên thừa
Tiền Đường gởi lại… cho vừa lòng ai
Châu sa giọt ngắn giọt dài
Đường đời cửa đóng then gài khoá xuân
Từ đây hết mộng hồng trần
Nửa phần bạc mệnh nửa phần vô duyên
Ngỡ rằng nhẹ chút thuyền quyên
Nào ngờ chưa hết lời nguyền ghét ghen
Thân lươn đâu quản sang hèn
Thì thôi gửi xuống sông Tiền ...đời hoa.
Liên Hương - Lê Phú Hải