MẮT NHUNG Vừa gặp lần đầu đôi mắt nhung.
Sao đã tương tư ,nhớ khôn cùng...
Lạ quá! Có gì trong mắt ấy,-
Khiến ta ao ước dệt mộng chung?
Phải chăng Nguyệt Lão thả tơ rồi,
Tơ giăng khắp nẻo trái tim tôi,
Nên mới nhớ nhung người ta thế,
Buồn lắng đêm dài ,nỗi đầy vơi...
Tôi thầm hỏi mình:-Gã đào hoa,
Gặp bao giai nhân dáng ngọc ngà
Đắm say,nồng nàn...trong chốc lát,
Sao cuộc tình ấy...Gió thoảng qua???
Với người gặp gỡ chỉ lát giây,
Cảm xúc thành tên đã dâng đầy?!?
Khi người rời gót trong dạ tiệc,
Bao kẻ si tình...Mượn chén say.
Còn tôi trông theo bóng người đi,
Lòng buồn ngẩn ngơ...Nói được gì?!?
Dịu dàng ,ấm áp đôi mắt ấy.
Đã hút hồn tôi ,lúc chia ly...
Phút giây gặp người tựa giấc mơ.
Tôi cầm ly rượu sóng sánh...Thơ.
Hôn mãi đôi môi người đọng lại,
Qua dấu son in trên ly mờ...
Tôi giấu ly rượu trong cánh tay,
Để mang theo về người có hay.
Ngắm dấu son môi.Tôi thầm gọi:
-Mắt nhung dịu dàng ,hãy về đây!
Cho tôi vơi bớt nỗi nhớ mong,
Trút gánh tương tư đè nặng lòng.
Tôi như ngựa hoang,giờ khuất phục,
Trước cô chủ hiền.Mắt huyền nhung...
Tôi biết mình yêu...Lỡ mất rồi...
Yêu đôi mắt đẹp,nhớ nụ cười.
Cầu mong Nguyệt Lão xe duyên thắm.
Sao cho người ấy....Thuộc về tôi....
Thương Giang