BẠN TÔI
(kính tặng những hương hồn liệt sĩ nhân ngày 27/07/2010.)
Hai đứa đến từ hai quê
Thư về thì ít thư đi thì nhiều.
Bên nhau tâm sự bao điều
Mẹ già bạc tóc sớm chiều lo toan.
Cánh đồng hợp tác xuân sang
Xanh non lúa mới ngập tràn tiếng chim
Nắng xuân hôn ngọn cỏ mềm
Trên đồng thấp thoáng bóng em tối ngày.
Thế rồi...hai đứa chia tay
Thầm mơ một sớm mai này gặp nhau.
Trong vui em chẳng khóc đâu
Ôm anh khi biết mái đầu bớt xanh.
Nước nhà vào cuộc chiến chinh
Đôi ta tạm gác chuyện tình lứa đôi
Mặc cho xuân cứ tàn trôi
Lời em hẹn ước trong tôi mãi còn.
Trở về..tuổi chẳng còn son
Nghĩ thời ngang dọc gót mòn đã qua.
(Cồn tiên-Dốc miếu-Đông Hà)*
Ai lên đường chín(9)ai ra chiến trường?
Máu đào tô thắm con đường
Cuộc đời đẹp nhất-chiến trường xông pha.
Thời anh đã hoá thi ca
Lập nên chiến tích đi qua cuộc đời.
Chiến tranh cũng đã xa rồi
Đợi chờ mòn mỏi,bạn tôi không về!
Mẹ già bạc tóc chốn quê
Nhìn lên di ảnh mắt nhoè lòng đau!
Hôn nay mẹ giấu giọt châu
Hồn thiêng con hỡi hãy mau trở về.
Ra đi giữ vẹn câu thề:
"Nước chưa hết giặc chưa về quê hương"**
QuangLục
Ngày 27/07/2010.
*câu thơ của bạn Phạm Thanh Cải
**khẩu hiệu và cũng là lời thề của những chiến sĩ ra đi cứu nước của thập niên 60 -thế kỷ 20.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.07.2010 17:28:07 bởi quangluc >