triart
-
Số bài
:
1556
- Điểm: 14
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 10.03.2008
- Nơi: Sai Gon.VN
|
RE: "Vườn Tao Ngộ "
-
27.08.2010 07:33:49
[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/48934/567E8E2733174322AF9BAEE6721330C4.jpg[/image] Kính thưa Quý khách và thân hửu Chúng ta với cảnh đời...phải nhiều nổ lực nhằm tạo cuộc sống được sung túc ,bình an cho GĐ và bản thân...Trong đó "món ăn tinh thần "không thể thiếu được ở những tâm hồn NS, và hầu như mọi người ,ai cũng có những hoài [kỷ]niệm ,ký ức của một thời để nhớ ,một thuở không quên...và ở một khía cạnh tâm hồn ," Nghệ Sĩ chân đất " TN nguyen chia sẽ với các bạn một cảm xúc chân tình ,rất đẹp về một loài hoa...: [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/48934/2182BD61CB4D4768B5893F8A47BD74CA.jpg[/image] HƯONG QUỲNH Cuộc đời mỗi người, như một dòng sông chuyên chở kỷ niệm. Kỷ niệm có khi làm ta vui sướng ,hạnh phúc khi hồi tưởng Nhưng có những kỷ niệm làm ta mãi mãi bâng khuâng.. Hoa quỳnh, đối với tôi là một trong những kỷ niệm ấy... Hoa quỳnh đã xuất hiện như một điều kỳ bí trong tuổi thơ của tôi. Ngày xưa, xa lắm, khi tôi hãy còn là một cô bé con năm,bảy tuổi, tôi đã biết hoa quỳnh. Ngày ấy, trong căn nhà yên tịch, lặng lẽ ở vùng ngoại ô của ông bà tôi, chậu hoa quỳnh không hiểu nguồn gốc từ đâu tới, đã chiếm một vị trí khá quan trọng trong đám cây kiểng . Chậu hoa đuợc đặt ở góc tường cạnh cửa ra vào phòng khách. Những chiếc lá xanh, to dài trên từng cành gốc mảnh dẻ, chen chúc trong chậu sứ men trắng đối với tôi chẳng có gì đặc biệt, nhưng lạ thay, ông tôi chăm chút, săn sóc mỗi ngày. Khi tưới chút nước, lúc bón tí phân, hoặc xê dịch đôi lần ra hướng nắng... Tôi nhìn ông làm tất cả việc đó, với đôi mắt ngạc nhiên và tò mò..Như hiểu được sự thắc mắc ấy, ông ôm tôi vào lòng,xoa đầu cô cháu ruợu, khẻ khàng: - Khi cây ra hoa, lúc nở sẽ rất đẹp và tỏa hương rất thơm con ạ Tôi nũng nịu : - Ông sẽ gọi con xem với nha ! Ông tôi gật đầu, mĩm cười bảo tôi : -Nhưng hoa nở ban đêm, khuya lắm, con có thức được không ? Tôi hăng hái khẳng định : -Đuợc, con sẽ thức với ông nội ! Rồi cũng đến lúc cây có hoa. Những nụ hoa ban đầu bé bỏng như hạt đậu, mọc ra từ những kẻ lá, màu xanh nhạt. Ngày qua ngày, nụ hoa dần dần lớn lên,cuống hoa dài hơn , và những tua màu hồng tím bắt đầu xuất hiện bao bọc quanh những cánh hoa màu trắng,lúc ấy hãy còn khép kín, cuộn tròn thành 1 búp hoa ở giữa . Khi cả 1 nụ hoa như ngẩng đầu, vuơn cao lên từ chiếc cuống uốn cong, ông tôi bảo; -Con ạ, hoa quỳnh sẽ nở đêm nay . Tôi hân hoan trả lời : -Con sẽ thức đợi xem Và cả ngày hôm ấy,tôi cũng nôn nao như ông, chờ hoa quỳnh nở. Ông hay dặn bà chuẩn bị một bình trà ngon, một điã bánh in đậu xanh. Buổi tối, khi không gian đã khá yên tịnh và trăng đã lên chênh chếch ngọn cây ,ông bày tiệc trà nho nhỏ ra hàng hiên trước nhà, nơi đặt những chiếc đôn tạc dáng voi bằng đá xanh. Nếu là một đêm trăng tròn, ánh trăng vằng vặc chiếu sáng cả hàng hiên. Ông tôi ngồi,khi trầm mặc với tách trà, khi trầm trầm giọng kể cho tôi câu chuyện cổ tích ngày xưa. Khi ấy tôi tựa vào lòng bà, để bà dịu dàng phe phẩy chiếc quạt, mang làn gió mát mơn man tóc mình ....Và như thế tôi chờ đợi, chờ đợi mãi ...cho đến khi thiếp vào giấc ngủ, những giấc ngủ trẻ thơ luôn ướp đẫm hương quỳnh... Để đến sáng hôm sau, khi ánh nắng ban mai đánh thức tôi dậy.Tỉnh giấc trong chiếc giường xinh xắn của mình,nhớ lại chuyện đêm qua,tôi vội chạy ra phòng khách tìm hoa Quỳnh. Ở đó,trong chậu,tôi chỉ nhìn thấy một đóa hoa tàn héo, ủ rũ ,chẳng khác nụ hoa khi chưa nở bao nhiêu nhưng gục đầu, buồn thãm... Tôi đã giận hờn trách móc ông tôi, nhưng những lần hoa quỳnh nở sau đó, mọi việc vẫn xảy ra giống như lần đầu...hoa quỳnh vẫn mãi là một điều bí ẩn đối với cô bé con là tôi ngày ấy. Sau đó ông tôi bị bệnh và qua đời.Căn nhà cũ không được giữ lại và chậu hoa quỳnh phải lưu lạc nơi đâu không rõ... Rồi cuộc đời thay đổi, tôi lại rời Việt nam ra đi, lưu lạc xứ người... Hoa quỳnh đã bị lãng quên trong ký ức. Cho đến một ngày tôi được nghe câu chuyện kể như thế này... Có 2 người yêu mến nhau. Đó là 1 tình cảm bị cấm đoán bởi dư luận và đạo đức..Bởi thế, họ đã quyết định xa nhau.Quyết định không bao giờ gặp lại và chỉ xem nhau như bạn.. Người nữ trong chuyện cũng là người yêu hoa quỳnh và cũng ao ước , một lần nhìn thấy hoa quỳnh nở trong đêm khuya... Cho đến ngày kia, cô bàng hoàng khám phá ra người yêu mình cũng là người yêu mến hoa quỳnh. Và anh đã âm thầm chăm sóc cho riêng anh1 chậu quỳnh với nhiều lần hoa nở. Khám phá đó làm cô hân hoan nhưng cũng làm cô đau khổ. Cô khao khát đến cháy lòng một lần được nhìn hoa quỳnh nở, đóa hoa quỳnh do chính người yêu mến cô vun trồng... Cô đã suy nghĩ, suy nghĩ và buồn bã...Mãi đến một hôm, cô chợt hân hoan nghĩ ra được cách, lòng rộn rã niềm vui , cô phone cho người yêu mình.. Cuộc nói chuyện của họ, được sự tưởng tượng của tôi tô điểm như sau... Cô nói : - Anh ơi, em đã nghĩ ra cách để có thể nhìn thấy một lần, hoa quỳnh của anh khi vừa chớm nở ! Và giọng rộn rã niềm vui ,cô nói tiếp: - Này nhé, lúc nửa đêm khi hoa nở ,anh hãy hái lấy đóa hoa đó. và hãy lái xe mang tới nhà em, hãy chạy qua 5 ngã tư, quẹo vào con đường thứ sáu, tay phải. Đến căn nhà thứ tám, bên trái. Hãy ngừng lại và đặt đóa quỳnh lên bệ thềm cho em. Dầu là đêm khuya, nhưng em sẽ chờ. Sẽ tìm cách mang đóa quỳnh vào nhà. Anh ơi, nhớ nhé. Hãy hái ngay khi hoa vừa nở! ôi, anh yêu biết bao giọng nói hồn nhiên như trẻ thơ của cô.Uớc gì anh được làm tất cả những gì cô muốn! Nhưng còn thực tế trái ngang trong tình cảm này,.còn hạnh phúc gia đình của cô... Anh trả lời và nghe cổ mình đắng chát : -Không được em à.Hương quỳnh rất mạnh, rất nồng sẽ làm em không dấu được hoa ! Cô nài nỉ : -Anh ơi,mang hoa vào nhà ,em sẽ mở to cửa sổ,cho hương bay đi ! Giọng anh buồn bã: - Gió và không khí càng làm hương lan tỏa... Thế đó,nỗi mơ ước được nhìn hoa quỳnh lại một lần nữa không trọn. Như một lời nguyền chưa thể giải... Vài năm sau đó, trong cặn nhà rộng, tôi đã tự trồng cho mình một chậu quỳnh. Sau hai năm chăm sóc, cây ra hoa lần đầu tiên. Buổi tối trước khi hoa nở, tôi cũng chuẩn bị cho mình một bình trà và một ngọn nến. Lặng lẽ, tôi chờ khắc khai hoa.. Trong ánh sáng lung linh của ngọn nến, nụ hoa cong tròn chợt cựa mình, búp hoa trắng ở giữa khẻ lay động, như theo những hơi thở run rẩy, hoa mở dần từng cánh trắng trinh nguyên, một mùi hương ngào ngạt tỏa lan.. Trong ánh nến, tôi sững sờ nhìn vẻ đẹp vô thường...Hoa diễm lệ ,huyền ảo với những tua trắng mong manh bên trong, sự diễm lệ tinh khiết và thiêng liêng.Tôi đã xúc động, ôi đóa hoa của tuổi thơ tôi, của những khao khát đến nao lòng.. Khoảnh khắc đó, trong tâm tôi chợt hiện ra những đêm trăng tuổi nhỏ, hiện lên bóng ông tôi trầm mặc cạnh tôi,hiện lại hình ảnh bà với chiếc quạt trên tay cho tôi làn gío mát mơn man.Và, hiện lại trong tôi, hình ảnh đóa hoa quỳnh chớm nở, đẫm sương đêm nằm trên bệ thềm, của tình nhân mang tặng tình nhân trong một đêm trăng sáng.. Và ở một góc khuất trong tâm tưởng, tôi chợt nghe lòng mình tự hỏi. Hoa quỳnh, có nên hay không, xin một lần đừng tỏa hương... ntn Toronto 1997&2007. Ps: muội NTN ui ,vì lý do kỷ thuật nên huynh không dán được ảnh chụp Hoa Quỳnh của muội ,sorry nha ,muội post vào dùm huynh hén.Thanks muội đã chia sẽ một bài Văn rất ấn tượng
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.08.2010 08:11:34 bởi triart >
|