chổ làm của tôi càng ngày càng chán ngấy, không phải tôi chán công việc, mà tôi chán ghét phải chung đụng với những người cuối đầu trước mọi áp lực ...nhất là những cái áp lực không ra gì ....không hiểu sao điều đó khiến tôi phải ghét cay ghét đắng ....
tại sao phải cuối đầu chứ ? cuộc sống của mình có bao nhiêu năm để sống, tại sao phải khuất phục điều mình không thích ....
thì cũng có thể như tôi, dù ghét, cũng phải đi làm .....thì cũng đúng thôi ...nhưng nếu bị đuổi việc tôi cũng chẳng ngần ngại mà bước thẳng ra nơi đó ....
nhưng cái tôi không hiểu, đứa bạn tôi làm ở đó những hai mươi năm, vậy mà phải để một đứa hầu bàn la một cách xối xả ? tại sao nhỉ ...?
điều gì khiến bạn tôi có thể im lặng được , trong khi tôi thấy thật chướng mắt ?
tôi hỏi bạn, tại sao không tự làm ăn mà phải làm công mãi thế này ?
bạn tôi bảo ....thôi ...!
bạn bảo ở ngoài sóng gió lắm ....!
hơi ...đàn ông như thế này thì chán nhỉ ...tôi chỉ biết lắt đầu ...! nhưng có lẻ bạn nói đúng, tiếng anh bạn tệ wá, cái gì cũng tệ, bạn tâm sự , bạn bảo bạn khờ wá, có muốn khôn cũng không biết làm sao học ...
tôi chỉ thở dài ...., tại sao lại có những tâm hồn bình dị đến thế ....!
lúc đầu tôi lầm tưởng ông chủ tôi là một người chính trực và hiểu chuyện . Từ ngày cô người nhật vào làm thì tôi mới hiểu , ông ấy thiệt ....hết nói ....
tôi nhớ có lần ông chủ đi chơi xa, giao nhà hàng lại cho bọn tôi trông ..., chuyện cũng chẳng đáng gì, chỉ là cô người nhật đó tỏ ra mình là người wuan trọng, chỉ chỏ này nọ, trong khi cô ta chỉ mới vào làm có một năm , thế mà cô ta lại trách mắn cô bạn người tàu một cách thậm tệ ...
tôi lên tiếng, cổ la lại cả tôi ...
dĩ nhiên, tôi làm sao chịu nổi , thế là chuyện gì xảy ra cũng xảy ra ...
điều tôi bất ngờ là khi bọn tôi kể lại chuyện đó cho ông chủ, ông có vẻ lơ lơ sao đó ....ngay lúc đó tôi biết ....chẳng cần phải nói gì thêm ...., công việc thì mình cứ làm, nhưng cái nể nang ở tôi dành cho ông chủ từ đó không còn nữa ....còn cô bạn người tàu mà tôi tốn công binh vực thì lại tỏ ra sợ sệt và từ đó rấp rấp nghe lời cô người nhật ? tại sao nhỉ ...? sao mình cũng là người, người đó cũng là người, việc gì mà phải phụ thuộc vào người khác ....?
từ đó, tôi cũng rất ít khi chuyện trò với cô người nhật, bởi đối với tôi, chẳng có gì đáng để nói cả ...một người không tôn trọng mình vì sao mình phải bận tâm ...tôi không phải là chúa cứu thế hay phật thích ca mà phải đi yêu cả những người ghét mình ...., tôi cũng không hề có ý định phải dung hoà với cũng sống mà chính những người xung quanh không ưa tôi ..điều đó thật rất trái ngược với tính của tôi ....
hôm nay, không đông khách lắm, nên tôi và hai người bạn vừa trò chuyện vừa dọn dẹp để chuẩn bị đi về ..., cô người nhật vào nói với bạn tôi :
- hôm nay tôi và nhỏ kia muốn ăn tempura soba .
xong cổ quay sang tôi nói :
- cô làm cho tôi cái futomaki , nhớ tôi không ăn bơ ...
tôi trợn mắt ....! tự nhiên tôi có cảm giác tôi phải mặc áo giáp lên mình để chuẩn bị nghinh chiến ......, tại sao lại nói chuyện với tôi một cách ra lệnh như thế ...thiệt không thể chấp nhận được , tôi nhìn thẳng vào cô mà nói :
- cô muốn ăn thì kêu ông chủ làm, tôi thì không .
cô ta đi ra, đi vào bảo tôi đến những ba lần , ba lần tôi điều nói thẳng với cô như thế .
lại cũng là đứa bạn tôi, hắn bảo thôi thì làm cho cô ta đi ....
lúc này, tôi tự dưng cảm giác mình lạc ở giữa rừng rậm, âm u đến nổi không tìm ra một ánh sáng ...tôi cảm thấy bạn tôi thật tệ wá ..., tệ đến nỗi .....tôi không muốn trả lời bạn ....
đứa bạn nọ thì cũng là người nhật, anh ta đặt biệt ghét cay đắng cô người nhật này vì cách nói chuyện như ra lệnh của cô ta, nên anh chỉ nhìn tôi, ...cười ...!
tôi dọn dẹp hết sushi và định ra về, lúc này ông chủ từ trên giận dữ , chạy xuống la tôi ...bảo sao không làm sushi cho cô ấy ...
trời ...! tôi đâu thấy gì là bất ngờ, tôi đã chuẩn bị sẳn điều mình cần nói cho ông .., bởi như tôi đã nói, cái lòng nể và kính của tôi với ông thiệt đã hết sạch .....! tôi cũng đã chuẩn bị câu nói cho mình nếu như ông thực sự vì chuyện này mà bảo tôi mai khỏi đi làm ...đối với tôi chẳng có gì là quan trọng , tôi chỉ biết một điều, đừng khiến tôi nổi giận ...., hihihih .....
trước khi bước ra khỏi nhà hàng, tôi đá chân cô người nhật và nhìn thẳng vào mắt cô ta tôi bảo :
- tôi nói với cô, tôi sẽ không bao giờ làm sushi cho các cô ...hãy nhớ ...!
nói xong mà tôi cũng tự thấy mắc cười, đôi lúc tôi tự nâng cao mình quá thì phải, nhưng thế thì sao, yêu bản thân mình lại có tội à ....
tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra cho cuộc đời tôi bởi cái tính này, nhưng tôi biết rất nhiều chuyện rắc rối đã xảy ra, và dĩ nhiên, cuộc sống này không thể khuất phục tôi được, nhiều lúc tôi cũng không hiểu vì sao mình lại dị ứng với những tình cảnh như thế, tại sao không dung hoà nhỉ ..mà tại sao phải dung hoà để hạ thấp bản thân mình ? tôi chỉ biết một điều, ai nể tôi, tôi nể lại , còn như không coi tôi ra gì , thì tôi cũng đành không coi họ ra gì ...tôi luôn bảo với anh, tôi sinh ra không phải để yêu hay dị tha, tôi sinh ra là để đi đến cuối cuộc đời này và biến mất ...đơn giản thế ...tôi sẽ biến mất rất nhanh trên thế gian này, thế thì có gì để khiến tôi phải lo lắng và sợ hãi chứ .....
cũng có lần anh bảo với tôi, trong mỗi con người điều có một quyền ....tiếng anh gọi là "power " ....quyền từ chối, quyền làm theo sở thích của mình, quyền sống và quyết định cho bản thân mình trong mọi hoàn cảnh ...., những cái mình sợ hoặc muốn điều biến thành nhược điểm để người khác dựa vào đó mà gây áp lực cho mình .....
thế nên tôi luôn tự bảo với mình, chẳng có gì phải đáng sợ cả, điều gì đến sẽ đến, cái gì không của mình thì là không của mình ....chân lý sống đơn giản như thế ....chỉ là không biết bản thân mình có vững lòng mà đi đến cuối đời không ....tôi thật sự mong cuộc sống này đi nhanh một xíu , nhưng đôi lúc cũng muốn nó chầm chậm để mìnn ngắm thưởng ....., dù sao đi nữa, làm người cũng là một vinh hạnh, phải không ?
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.10.2011 12:04:12 bởi diên vỹ >