Cũng khá lâu tôi không trở về thăm mẹ . Ừ, nói trong phone đủ rồi, tôi lại lười đi ...
Hôm nay không biết thế nào đó , nên tôi phone cho mẹ bảo sẽ ghé sang một chút .
Trong phone, mẹ hỏi tôi :
- Hộp bánh trung thu mẹ gởi em con đem tới nhà con, con ăn chưa ...?
Tôi cười ngất bảo :
- Em con nó nói mẹ gởi bánh cho con , nhưng không biết làm sao nó bay sang nhà con nên còn ở nhà em con ...!
Mẹ la tôi một trận.
Con đường về nhà, nơi tôi sống và lớn lên ....không lâu, nhưng cũng rất nhiều kỷ niệm . Hai bên đường cây cối lớn đại ra , nhìn chúng như những đứa con đã trưởng thành ...
Chợt tôi giật mình và đưa tay xin lỗi , bởi tôi vượt bản Stop mà tôi không biết . Ôi, xém xíu nữa là bị tai nạn rồi . Khi bước vào nhà tôi hỏi mẹ :
- Mẹ, bản Stop đó họ dựng khi nào , con mém bị đụng xe , may là xe kia ngưng kịp !
Mẹ trợn mắt la tôi :
- Lúc nào cũng cẩu thả ..nhưng may đó, thường hong đụng xe thì cũng bị cảnh sát cho cái vé ....! Mà họ mới dựng mấy tháng thôi, rất nhiều người bị cảnh sát phạt ở chổ đó .
Mẹ tôi thì muôn đời vẫn thế, gọn gàng, ngăn nắp , kỷ lưỡng ....Nhà mẹ sạch, đẹp . Tôi hỏi mẹ :
- Ở nhà buồn lắm à , sao dọn dẹp kỷ quá vậy !
Mẹ lại có cớ để la tôi :
- Chớ không ai như con, con gái gì mà ....
Ừa tôi biết, con gái gì mà cái gì cũng không thèm để ý, có lần mẹ còn dọa là sẽ chẳng ma nào dám cưới tôi . Mẹ rầy ngộ, ma mà dám cưới tôi thì đúng là có chuyện lạ thật đấy ... :p
Tôi hỏi mẹ :
- Mẹ có qua lại với anh T không ? Anh ấy khó tánh á !
Mẹ lại la tôi :
- Con thì ai cũng chê khó tính . Thấy vợ nó vẫn sống với nó bình thường mà ...!
Ừ tôi nghe nói sau khi có gia đình thì anh dọn về ở gần nhà mẹ tôi . Anh T. là người không biết tôi có nên gọi là người yêu không, vì chưa từng nắm tay, nhưng trời ạ ...chưa nắm tay mà anh ta đã hờn tôi mấy bận . Lúc đó tôi sợ quá , nên không dám hẹn hò ....Nếu không chắc cũng có một cuộc tình để nhớ ....
Tôi bước ra sau vườn nhà mẹ , tôi xít xoa nói :
- Mẹ trồng chi quá trời nhiều đồ thế ...mà nhìn nó thèm ăn thiệt !
Mẹ thích chí, khoe cho tôi từng gốc ổi, luống rau ...Phải công nhận mẹ siêng ghê ....
Mẹ đi tới đi lui, lấy hết cái này cho tôi ăn, rồi đem cái kia ra cho tôi ăn ....tôi chợt hỏi câu vô duyên bạo :
- Mẹ, sao đồ ăn mẹ nấu hết ngon rồi ...?
Trời ạ, hỏi xong tôi cũng ngơ ngẩn ...đôi lúc thành thật là một tính tốt, nhưng cũng giết người không kém .....dĩ nhiên, mẹ trợn mắt la tôi tiếp , tui chỉ cười hề hề thui chớ biết trở lời thế nào cho được. Nhưng thiệt là nó không ngon như lúc tôi ở nhà nữa, mẹ bảo :
- Tại chú ổng thích ăn vậy nên mẹ nấu vậy ...
Ôi đàn bà ...! Tôi chỉ biết cười cười!
Trò chuyện với mẹ mấy tiếng đồng hồ, chở mẹ đi chợ một vòng, ăn sạch đồ ăn của mẹ ...thấy tôi ngại thì mẹ bảo :
- Ăn đi, không ăn mẹ cũng đổ ....!
Vừa nói mẹ vừa cười ! Mẹ biết tôi rất ghét câu đó , vì cứ như là mình ăn đồ bỏ ấy, nên mẹ chọc . Ăn xong, tôi nói để con rửa chén, thì mẹ lại mắng :
- Rửa có sạch không mà đòi !
Bây giờ thì tôi rất ngoan, mẹ mắng la thế nào tôi cũng thấy rất dễ thương ...! Chớ ngày xưa là giận bỏ đi rồi đó .
Tôi ra đến cửa đi về rồi mà mẹ vẫn còn níu lại để nói chuyện !
Nhà mẹ không cách nhà tôi xa cho lắm, chỉ khoảng 30 phút láy xe thôi . Nhưng lớn rồi, ai lại cứ về nhà mẹ chứ ! Về thì mẹ cứ cho hết cái này đến cái kia, tôi rất ngại vì chồng mẹ dù sao cũng chỉ là chồng của mẹ ....nên tôi càng ngại hơn, dù biết chú rất tốt ....
Tôi chợt thèm có ba quá ....! Phải nói là tôi rất nhớ ba tôi ...! Nhớ ba thì lại nhớ ông nội . Ba là người thương tôi nhất nhà, sau đó khi gặp ông nội, ông ấy lại chỉ thương có mình tôi, bao nhiêu đứa cháu ông cũng không ngó tới ....
Ông tôi rất dễ thương, người già thì hay khó khăn, nhưng ông tôi tuyệt nhiên không khó tí nào cả . Tôi nhớ có lần tôi chở ông đi khám bịnh, tôi và ông ngồi đợi từ sáng tới chiều, vẫn không thấy ai gọi tên mình, tôi thì khờ, ông tôi thì không gấp, ông bảo thôi để người ta làm việc, khi nào tới phiên mình thì người ta lo, hối thúc làm gì ...trời ạ ..chính gì ông dễ tính, còn tôi thì khờ khạo nên cuối cùng mới phát hiện mình đi lộn bệnh viện ....Tôi phục tôi , nhưng càng phục ông hơn ...ông cười cười bảo thôi mình ngày mai đi lại tiếp :)
Ông đã qua đời rất nhiều năm rồi . Tôi còn nhớ ngày đưa ông lên phi trường, ông bảo :
- Thôi tao về, tao cũng sắp đi rồi, có gì nằm ở cạnh ông bà !
Nói rồi ông vỗ vai tôi mà đi ...! Lúc đó tôi cũng khờ lắm, không biết tỏ cảm tình ra làm sao, cả cái ôm ông tôi cũng không ! Mẹ thường bảo tôi là một tảng đá biết di động ...Từ nhỏ tôi không có biết ông là ai cả, chỉ nghe ông nội là người rất nghiệm nghị, khi lớn lên qua bên Mỹ thì gặp ông, tự dưng ông hay dành tất cả những cái đặt biệt nhất cho tôi ...có lần ba đòi quánh tôi vì tính cứng đầu và nghịch ngợm, ông bảo :
- Con V, mày soạn quần áo đi, lên ở với ông.
Mén xíu là tôi đã đi lên ở với ông rồi, mẹ sợ tôi ở xa mẹ sẽ hư nên mẹ không cho tôi đi .
Khi không một ngày lại nhớ lung tung thế này, chắc tôi cũng đang già đi mất ...!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.10.2012 04:20:43 bởi diên vỹ >