(trích truyện trixtan và idơ) ………………
xuyên rừng vượt núi vừa hay
lều tranh một mái cỏ cây mấy tầng
những lo một chốn an thân
một chiều mải miết theo chân nai vàng
đông qua rừng đón xuân sang
chiều buông vừa lúc còn ham săn lùng
nâng vành cung cứng giữa rừng
nhìn trăng vằng vặc nửa vừng trên cao
sóng lòng đâu bỗng xôn xao
chuỵện xưa chuyện mới cuộn trào tim gan
từ ngày cất bước sang ngang
biết bao rừng thẳm suối ngàn đã qua
nắng mưa in dấu thịt da
long đong đèo một đóa hoa theo cùng
nàng trong trắng tựa hoa rừng
đáng nâng niu giữa lụa nhung mượt mà
trót mang nặng nợ tình ta
để than ngà ngọc xông pha cát bùn
mẹ cha nào có thấu cùng
đôi ta đi mãi biết dừng nơi đâu
đã sinh làm cánh hải âu
sống mây thác sóng bạc đầu cũng cam
làm chi đầy đọa hồng nhan
tình càng sâu nặng lầm than càng nhiều
lại thêm ngang trái trăm điều
nỗi lòng này biết rằng kêu ai đành
sá chi đói rét rừng xanh
một tay gây dựng sẽ thành nước non
lun noa quê cũ vẫn còn
với iếc lăng cũng núi non rộng dài
nghĩ thôi buột miệng thở dài
mà điều vô đạo này ai hiểu cùng
làm trai mặc giáp dương cung
để đời chê trách thì đừng hay nên
trở về ắt chẳng được yên
còn đi, đi mãi tới miền nào đây
nàng như hoa đỏ hây hây
vậy đường con cái sau này tính sao
gan tim bỗng xót như bào
giương cung lắp mũi tên vào nhìn lên
ngập ngừng lại tháo mũi tên
sương rừng đã phủ bốn bên lạnh lùng
quay chân tìm lối giữa rừng
rừng bao nhiêu cỏ rối lòng bấy nhiêu
đao gươm từng trải đã nhiều
mà đường tình nghĩa bao điều băn khoăn
giữa trời lồng lộng vầng trăng
sao lòng uẩn khúc tối tăm muôn ngàn
chú ta một tấm lòng vàng
đã tha lại tặng gươm vàng cho ta
thôi thân ta kiếp bôn ba
ngày mai mây gió phương xa bạn cùng
nàng còn tình nghĩa với chồng
thời hoa tuy lip về cung điện vàng
cho tan mọi nỗi trái ngang
muôn thương ngàn nhớ riêng mang tim này
một lời như sấm rạch mây
chưa tan mạch nghĩ vơi đầy lòng trai
lá rừng xào xạc bên tai
mé xa thấp thoáng lửa soi bạn tình
thướt tha yêu dấu bóng hình
giữa đêm lạnh khoác trên mình tấm da
thở dài nàng nặng tình ta
mà ta vô dụng chẳng ra cái gì
để nàng khó nhọc trăm bề
thôi ta phải trả nàng về ngôi xưa
cất lời như gió gọi mưa
rừng già chìm đắm đêm vừa lơi buông
lửa hồng chìm đắm trong sương
idơ ra đón đỡ gươm cho chàng
chàng rằng : bảo kiếm ngàn vàng
chính là vua mác, chồng nàng tặng đây
đáp rằng : còn có hôm nay
đời em hạnh phúc nhờ tay của chàng
ngập ngừng vuốt mái tóc vàng
"nàng nên về lại cung vàng nàng ơi
thân tôi là kiếp chim trời
thác sinh đầy đọa biển khơi mây ngàn"
i dơ nghe nói kinh hoàng
phút giây lệ đẫm hai hàng mi cong
"từ ngày cánh yến sổ lồng
quên sao dàn lửa cháy bừng bừng kia
rùng mình mấy giấc mộng khuya
phải chăng bầy hủi kéo về xung quanh
dẫu về sống giữa lũy thành
mà sao nhiều dữ ít lành chàng ơi
vua dầu thương đến thân tôi
nhưng không có bạn thì đời còn chi
vườn xanh mơn mởn táo lê
những con gái đẹp thiếu gì cho vua
của ngon ăn lắm cũng thừa
biết đâu tội lớn vua chưa nguôi lòng
nịnh thần, gian tặc mấy vòng
thân tôi trơ trọi yên lòng bạn sao"
chàng rằng :một giọt máu đào
còn trong huyết quản tôi sao quên nàng
tay cầm một lưỡi gươm vàng
muôn tên, ngàn dáo, vì nàng cũng qua
nhưng nay tình nặng đôi ta
đường mai sau biết đâu là đến đâu
miệng đời chê trách ngàn sau
những là tình nghĩa ở đâu lòng này
cúi đầu thẹn với cỏ cây
ngẩng lên thẹn với trời mây muôn trùng
áo hiệp sĩ đã rách tung
để bạn tình đói rách rừng mô roa
thà cha mẹ chẳng sinh ra
làm trai như thế đâu là thân trai .........
vì chưa có đ/k viết tiếp, tạm 1 khúc để các bạn xem qua. nếu bạn nào có hứng cho vài lời bình, tđ xin trân trọng cảm ơn.