THẤP THOÁNG THU.         Ai tiếc mùa thu đếm lá rơi    Vàng bay nghiêng ngả gió tơi bời    Trăng than mấy lượt khi tàn bóng    Thỏ khóc bao lần thân mãi chơi    Canh rượu chưa tan đành bỏ dở    Tiệc trà chưa uống đã tàn hơi    Giở trang thơ đọc...Tâm hồn đắng    Giọt lệ hoen mi...Một thoáng đời.         YeuDieuLongNu         Hi -chỉ cóa muội mới biết Bác lá ĐANG Ở ĐÂU THUI -có ai muốn gặp bác thì gửi e mai -và uống rượu với bác nhé...kính chào các huynh và chúc cả nhà mạnh giỏi                        
o   )
( o
)
O
) 
)    o 
o
O o
o )
(
TRONG  NIỀM   U   UẨN
       Thơ thẩn cùng thu đếm lá rơi      (*)
Trong niềm trầm uẩn dạ bời bời  
  Nhớ thương người ấy thời hò hẹn.
Tiếc  nuối ai  kia  hủy cuộc chơi 
Nhớ mãi giòng thư sao hỏi mãi 
Nhớ hòai nét chữ tựa làn hơi
Tại sao?sao vậy?là sao vậy
Sao lại,quên đi..lỗi tại đời
Trần         Mạnh      Hùng
||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||
(_____________________________)
|||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||
[________________________________]  
   }{                    }{                       }{  
 
 
LƯ TRẦM HƯƠNG
 
Mai sau dầu có thế nào
 Đốt lò hương ấy, so tơ phím này
Trông ra ngọn cỏ lá cây...
 
Kiều
 Nguyễn Du
 
 
(*)
 
đắm say  
   
  bởi lòng nhung nhớ đầy vơi  
  lệ kia mới biết một thời đắm say  
  hương mùa hoa nở dâng đầy  
  phải là nỗi nhớ người say thơ tình.  
  bao lần cười nhạt nét xinh  
  phải là nỗi nhớ trong mình bơ vơ  
  vầng trăng chung nỗi trông chờ  
  sao rơi chia lối bởi mơ mộng đời  
   
  này đây nhung nhớ đầy vơi  
  cho ta nhớ lại một thời đắm say.  
   
  THU HÀ   
   
    THU  
  Bởi lòng nhung nhớ lệ đầy vơi  
  Thơ thẩn cùng thu đón lá rơi  
  Gió trộn lá vàng bay khắp lối  
  Sương pha mưa bụi phủ ngang đồi  
  Thu xưa là cả bao thân ái.  
  Thu đến giờ đấy thiếu nụ cười .  
  Từng chiếc lá bay- từng chiếc lá.  
  Những là nhung nhớ lệ đầy vơi.  
  Trần Mạnh Hùng 
     THU HÀ  
   
  Bởi lòng nhung nhớ lệ đầy vơi  
  Thơ thẩn cùng thu đếm lá rơi  
  Theo gió lá vàng vương mái tóc  
  Say hoa bướm trắng lượn bên đồi  
  Thu xưa là cả bao thân ái.  
  Thu đến giờ đấy thiếu nụ cười .  
  Từng chiếc lá bay... bay khắp hướng.  
  Như lòng nhung nhớ lệ đầy voi.  
  Trần Mạnh Hùng  
   
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 20.08.2007 06:01:27 bởi Trần Mạnh Hùng >
                    
                 
                
                     "Thơ là trừu tượng, tình cảm là hư cấu được cấu tạo rất vô tư trong hồn thơ  
  Nếu ý thơ đi quá mức giới hạn của tình cảm, đó là sự hồn nhiên của thơ, xin đừng giận, sự giận dữ làm mất đi vẻ đẹp của thơ".  
  Trần Mạnh Hùng