Phù vân
-
Số bài
:
360
- Điểm: 6
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 08.01.2011
|
RE: Câu Lạc Bộ TRI ÂM
-
18.06.2011 06:02:23
AUDIO CHƯƠNG HAI phần 3 +AUDIO CHƯƠNG BA phần 1 Chương 2 Phần 3 Vài ngày sau, ngừi ta giống như tổ chức lể lộc gì đó ở tòa án. Má tui mặc đồ vét cho tui rồi đưa tui tới tòa án, và tụi tui gặp một ông có râu mép tay cầm một cái bìa thật bự, và ông này rất tử tế với tụi tui, ổng nói một đống chuyện gì đó dới ông quan tòa, rồi mấy ngừi khác, kể luôn má tui, củng nói mấy chiện khỉ gì đó, và rồi cuối cúng, đến phiên tui nói. Cái ông có râu mép đở tay tui cho tui đứng dậy, rồi ông Tòa hỏi tui mọi chiện đả xảy ra như thế nào? Tui hổng biết phải nói gì, bởi thế tui chỉ nhún vai rồi ông Tòa mới hỏi tui có điều gì tui muốn nói thêm dô hông, vì vậy tui mới nói, “Tui phải đi đái,” bởi dì tui đả ngồi ở đó gần nửa ngày rồi và tui thực sự muốn bể bong bóng luôn! Ông quan tòa thò đầu ra từ cái bàn bự và củ kỷ của ổng rồi nhìn tui một cách kỳ cục như tui là ngừi Hỏa Tinh hay đại loại như dậy. Lúc đó, ông có râu mép mới lên tiếng và rồi ông Tòa mới kiêu ông có râu dẫn tui tới L. và ổng dẫn tui tới L cho tui tè. Khi tui rời hội trường, tui nhìn lại thì thấy má đang gục đầu vô hai bàn tay và chậm nước mắc bằng khăn mù-xoa thấy mà tội nghiệp. Dù sao đi nửa, khi tui trở lại, ông quan tòa đang gải cằm và nói toàn bộ câu chiện “thiệt là quái dị,” nhưng mà ổng nghỉ là tui nên đi lính hoặc làm việc gì giống như dậy để mà cho tui được nên người. Má tui mới nói dới quan tòa là Quân Đội Hoa Kỳ không chấp nhận tui, bởi vì tui quá ngốc, thế nhưng mà mới sáng này, trường Đại Học đả gửi thư cho tui nói là nếu tui chịu đá banh cho họ thì tui có thể học ở đại học mà hổng phải trả học phí. Quan tòa mới nói điều đó nghe củng thật quái đản, nhưng mà ông chấp nhận, miển sao là tui đem cái đít bự của tui ra khỏi cái phố này là được rồi. Sáng hôm sau, tui cuống gói lên đường, còn Má, Má đưa tui đến trạm se buýet ròi đưa tui lên xe. Tui nhìn ra cửa xổ, còn Má, Má đang khóc và đang chậm mắc dới chiếc khăn mù-xoa. Hình ảnh đó đả trở thành một cảnh góa quen thuộc đối dới tui. Nó đả được đóng dấu vô ký ứt của tui. Dù sao, mọi ngừi đả lên xe hết và xe đả đề pa, và tui bắt đầu xa Má. (Hết Chương 2) Chú thích: A-la-ba-má = Alabama, một bang ở Hoa Kỳ bí-dì-nựợt = business. Cường = Curtis, bạn chung phòng đầu tiên của Lâm, ở ký túc xá ở đại học. Mỏ-Bài = Mobile, một địa danh ở Hoa Kỳ Ộp = Opp, một địa danh ở Hoa Kỳ Lâm Ngố Chương 3 _ Phần 1 Khi chúng tui tới trường đại học, Huấn Liện Diên ông Gấu đả đi tới Dim hay là phòng thể dục thể thao, ở đây chúng tui đã mặc guần sọt và áo thung, ông Gấu bắt đầu đọc diển văng. Cũng cùng một loại bài mà Huấn liện diên ông Té đả đọc, ngay cả một thằng đầu óc đơn giảng như tui củng có thể hỉu được là ông Huấn liện diên này chỉ muốn nói chiện bí-dì-nựợt, tức là sẻ làm diệc đâu ra đó! Bài diễn văng của ổng ngắn gọn và dể mến, và kết luận dới một câu là cái người cuối cùng lên xe buyết để đi tới sân tập thì sẻ khỏi cần bước lên xe, bởi dì ổng sẻ đá dô đít ngừi đó một cú thiệt mạnh cho bay thẳng tới sân đá banh luôn! DẠ! CHÚNG TUI NGHE! Tụi tui hổng có nghi ngờ lời nói của ông Gấu tí xíu nào, và cả đám tụi tui chen nhau bước lên rồi ngồi rụp rụp trên chiếc xe buýet y như là một đống chén dỉa được xếp lên cái giá dĩa. Và điều này sảy ra trong tháng 8 ở bang A-la-ba-má, là nơi nóng hơn mấy chổ khác. Ở đây ngừi ta nói là nếu bạn đập một cái trứng dịt lên cái nón cối đá banh thì chừng 10 giây sau bạn sẻ có món trứng ráng đẹp như mặt trời buổi trưa. Đương nhiên hổng có ai trong đám tụi tui dám thử cái trò này dì ai củng sợ ông Gấu nổi dận. Đó là một điều hổng ai muốn sảy ra, bởi vì ông Gấu chưa nổi giận mà mọi chiện đả góa nghẹt thở gần như không chịu nổi nửa rồi. Huấn liện diên Gấu củng có mấy tên khủng bố của ổng để đưa tui đi đây đi đó. Mấy tên đó đưa tui tới chổ tui sẻ ở, đó là một ngôi nhà gạch đẹp mắt trong khuôn viên đại học mà hổng biết ai đó đặc tên cho nó là cái “Cung Khỉ.” Bọn khủng bố dẩn độ tui tới một nhà đậu se rồi dắt tui lên cầu thang tới phòng của tui. Điều đáng tiếc là tuy bên ngoài Cung Khỉ là một tòa nhà thiệt đẹp, bên trong thì hổng phải đẹp như dậy. Lúc đầu, tui thấy có vẻ như là lâu lắm rồi hổng có ai trú ngụ ở đây, có góa nhiều bụi, đất và đủ thứ tầm bậy tầm bạ tùm lum tà la hết, gần như cánh cửa nào củng bị xúc, bể hay méo, và gần như tấc cả cửa sổ củng bị tiêu tùng luôn. Một vài anh chàng đang nằm trên giường xiếp ở trong đó, tất cả ăn mặc guần áo hết sức khiêm tốn bởi vì ở trỏng đó nóng tới 45 độ và ruồi nhặng và đủ thứ có cánh bay vò vè xò xè rả rít. Ở hành lang có một chồng báo chí thiệc là bự, lúc đầu tui sợ ngừi ta sẻ bắt tui đọc bởi dì đây là đại học hay đại loại như vậy, nhưng sau đó thì tui biết đống báo này để ở đó để cho tụi tui lót sàn nhà cho tụi tui khỏi đạp lên đấc hay đủ thứ rác rưởi tầm bậy khi tụi tui đi goanh trong nhà. Mấy tên khủng bố đưa tui tới phòng của tui và nói là họ hy vọng gặp được bạn cùng phòng của tui tên là Cường gì đó, nhưng mà họ kiếm tên này goài không được. Bởi vậy, họ kiêu tui lấy đồ của tui ra ngoài rồi chỉ cho tui nhà tắm chổ nào, cái phóng tắm còn ẹ hơn cái mà bạn hy vọng kiếm được ở trạm xăng nhỏ có một ống bơm, song rồi mấy tên khủng rút lui. Nhưng trước khi đi, một tên khủng bố nói là tui dới lại thằng Cường thế nào củng hạp nhau bởi vì cả hai đứa tụi tui điều có khối óc bự bằng trái cà tím hay cà trứng dê dì đó. Nghe dậy, tui bèn nhìn trừng trừng dô mặt thằng khủng đó, bởi vì tui nghe mấy thứ bậy bạ như dậy nhiều lần góa rồi, nhưng rồi thằng đó kiêu tui bỏ hết đồ xuống rồi hít đất 50 cái cho nó coi. Kể từ đó, mấy tên khủng bố kiêu tui làm gì thì tui làm y như dậy, khỏi thắc mắc. Sau khi lấy dấy báo trải lên cái giường xếp để che bụi bặm, tui leo lên nằm ngủ, và tui đang có một giấc mơ xum họp trong phòng khắch dới má tui như chúng tui thường làm khi trời nóng bứt, và Má sẻ làm cho tui một ly nước đá chanh rồi nói cho tui nghe hàng giờ - nhưng bất thình lình, cánh cửa phòng bị ai đó đá mở banh cái rầm làm tui hoản sợ gần chết! Một anh chàng đứng sửng dửa khung cửa dới khuông mặc điên dại, cặp mắt lồi ra như con ếch không có răng cửa, cái mủi thì giống như trái dưa vàng và tóc của hắn thì dựng đứng lên y như là của gúy của hắn bị cắm dô ổ cắm điện. Tui đoán được cái tên này phải là thằng Cường. Thằng đó bước dô phòng cái kiểu như là đang chờ ai nhảy dô người hắn, hắn nhìn goa nhìn lại rồi bước thẳng dô cái cửa mà hắn mới đá dăng ra. Cường hổng cao lắm, nhưng phải nói là nhìn nó giống như một cây nước đá. Việc đầu tiên, hắn hỏi tui ở vùng nào tới. Khi tui trả lời là tui từ Mỏ-Bài, hắn nói cái làng đó chỉ toàn là dân còn bú sửa mẹ, rồi hắn nói dới tui là hắn từ Ộp, nơi mà ngừi ta sản xức bơ đậu phộng, và nếu tui hổng thích bơ đậu phộng thì chính hắn sẻ khui một lon bơ rồi trét hết dô đích tui! Trong mấy ngày, đối thoại giửa hai chúng tui đại loại là như thế đó. Chú thích: A-la-ba-má = Alabama, một bang ở Hoa Kỳ bí-dì-nựợt = business. Cường = Curtis, bạn chung phòng đầu tiên của Lâm, ở ký túc xá ở đại học. Mỏ-Bài = Mobile, một địa danh ở Hoa Kỳ Ộp = Opp, một địa danh ở Hoa Kỳ PHẦN 2 HẾT CHƯƠNG 3 Phần 2 Chương 3 Bương = Mister Boone, giảng viên môn Anh Văn, dạy Ngô Lâm tại Đại Học. Bửu = Bubba, một cầu thủ trong đội banh ở Đại Học, Bửu dạy Ngô Lâm chơi khẩu cầm. Gió-Già = Georgia, một địa danh ở Hoa Kỳ. Phí-Dịt = physic Quai = Giáo sư Quai, Proffessor Hooks, giáo sư môn dạy Ngô Lâm môn Quang Học tại Đại Học. Trưa hôm đó lúc tụi tui tập dợt ở sân banh, trời nóng tới 10 ngàn độ, mấy tên khủng bố của ông Gấu chạy dòng vòng la héc và chửi bới và bắc tụi tui tập dợt. Cái lưởi của tui đả thè dài ra ngoài như cái cà-ra-vác hay đại loại như dậy, nhưng tui vẩn cố gắng làm diệc ngim chỉnh. Cúi cùng, mấy tên khủng bố chia tụi tui ra từng nhóm, và cho tui đứng phía sao, rồi tụi tui bắc đầu chạy theo đội hình. Hừm, trước khi tui tới Đại Học, ngừi ta gửi cho tui một thùng chứa cả triệu thế chơi banh, lúc đó tui hỏi Huấn liện diên Té là tui phải làm dì với cái đống dấy đó, ổng chỉ lắc đầu buồn bả và nói là tui hổng cần phải làm cái gì hết – và chỉ cần chờ tới ngày dô Đại Học, ngừi ta sẻ tìm cách chỉ tui phải làm gì. Tui ước gì tui đả không nghe theo ông Té, bởi dì khi tui chạy đợt đầu, tui chạy ngược chìu, và tên trùm khủng bố chạy ào tới tui la hét om xòm, và khi hắn hết la hét, hắn hỏi tui tại sao tui hổng học mấy cái thế chơi ngừi ta đả gởi cho tui? Khi tui nói, “Vậy sao,” hắn bắc đầu nhảy tưng tưng, guơ tay guơ chưng như khỉ mắc phong hay như là hắn đang trần truồng ở dửa đám ong tò vò, rồi khi hắn hết nhảy tưng tưng, hắn biểu tui chạy 5 dòng goanh cái sân banh trong lúc hắn đi gặp ông Gấu để bàn chiện dìa tui. Ông Gấu đang ngồi chểm chệ ở trên một cái tháp thiệc là bự nhìn xuống tụi tui y như là ông Phật Di Lặc, còn tui thì dừa chạy vừa nhìn cái tên khủng bố leo lên tháp, và khi hắn lên tới chổ cao nhức để mà đía dới ông Gấu thì ông Gấu thò cái cổ dài của ổng ra phía trước, tui cảm thấy là ánh mắc của ổng đang đốt cháy cái đích dừa bự vừa ngốc của tui. Bấc thình lình, một dọng nói phát ra từ cái loa bự tổ chảng cho mọi ngừi nghe, “Cầu thủ Ngô Lâm, hảy báo cáo với tháp huấn liện,” rồi tui thấy ông Gấu và tên khủng bố trèo xuống. Trong xuốc thời giang chạy ngoài đó, tui ước gì trước đó tui đã chạy chìu ngược lại. Nhưng bạn biếc tui ngạc nhiên cở nào hông khi tui thấy rỏ ràng là ông Gấu đang cười. Ổng ra dấu cho tui tới băng ghế ở khán đài rồi chúng tui ngồi xuống, ổng mới hỏi tui lần nửa là tại sao tui hổng có học mấy tờ giấy ngừi ta gửi cho tui. Tui mới bắc đầu dải thích cho ổng nghe nhửng gì ông Té nói dới tui nhưng ổng chận ngang rồi kiêu tui trở lại hàng rồi bắc đầu chụp banh, và rồi tui nói với ổng một chiện khác tui đoán là ổng hổng muốn nghe, đó là tui chưa bao giờ chụp banh ở trung học, bởi dì ngừi ta thấy là dạy cho tui biết và nhớ lằn gôn nằm chổ nào củng đủ mệt rồi, huống hồ gì mà tui vừa chạy dòng vòng vừa chụp banh trên không. Khi nge tui nói như dậy, mắc ông Gấu tự nhiên lé xẹ một cách kỳ khôi, rồi ổng nhìn dào khoảng xa, dống như là ổng nhìn suốt tới mặt trăng hay đại loại như dậy. Xong rồi ổng kiêu tên khủng bố đem trái banh cà na lại, rồi khi có banh, ổng Gấu ra lịnh cho tui chạy một khúc rồi dòng lại. Khi tui vừa goay lại, ổng thải trái banh dô tui. Tui thấy trái banh như bay tới tui từ từ y như trong phim chậm, nhưng rồi nó dăng ra khỏi tay tui rồi rớt xuốn đất. Ông Gấu gậc gù cái đầu lên xuống dống như ông nói là đúng ra ổng phải thấy cái điều này từ trước, nhưng dù sao, tui cảm thấy là ổng hổng có khôái lắm. Từ lúc tui còn nhỏ, cứ mổi lần tui làm dì xai, má tui sẻ nói, “Lâm, con phải cẳn thận, nếu không ngừi ta xẻ tống cho con đi múc chỉ cà tha.” Tui sợ tống đi tới chổ “múc chỉ cà tha” đến nổi tui luôn luông cố gắng để khá hơn, nhưng trời chắc sập nếu còn một chổ nào ẹ hơn cái Cung Khỉ mà tui đang ở để mà ngừi ta gửi tui đi? Tại cái Cung Khỉ này con ngừi ta còn làm nhửng chiện tục tằn rát rưởi mà tui nghỉ là ngay cả cô giáo ở trường ngố của tui trước đây củng chịu hổng nổi – thí dụ như là phá banh mấy cái L. và mấy cái bô để… tè ở trong L, nếu bạn dô phòng tắm bạn sẻ hổng thấy cái khỉ gì hết ngoài cái lổ ở trên xàn nhà để mà ị dô, và có lần tên nào liệng nguyên cái bô nặng chịch goa cửa sổ rớt dô mui một chiếc xe hơi đang chạy ngang. Một đêm, có một thằng đem cây súng bắn đạn là nhửng trái banh đánh gôn củ bắn dô toàn bộ các cửa sổ bằng kiếng của một ký túc xá đại học bên kia đường. Cảnh sát đại học ào tới liền, nhưng cái tên đó quăng một cái máy ghe thiệt là bự từ cửa sổ xuống, hổng biết hắn kiếm được từ đâu nửa, và cái máy tàu rớt ngay dô mui xe của cảnh sát. Ông Gấu đả bắc cái tên đó phải chạy thêm mấy chục vòng chung goanh sân banh để phạt hắn. Tui và Cường hổng có hạp nhau dử lắm, chưa bao dờ tui cảm thấy cô đơn như ở đây. Tui nhớ Má, và tui muốn trở dìa nhà. Một vấn đề dới Cường là tui hổng hiểu hắn. Câu nói nào của hắn củng dính nhiều chử chửi thề trong đó, tới chừng tui nghỉ ra hết được nhửng chử mà hắn muốn nói trong câu thì câu sau, củng đầy nhóc chử chửi thề, đả đi xuống ống cống Hà thành dô mấy bó rau muốn mấc tiêu rồi. Hầu như goa tất cả câu nói của Cường, tui chỉ gom lại được một ý chính là thằng khỉ này hổng có vui gì cái chuyện khỉ gì đó. Thằng Cường có một chiếc xe hơi và hắn thường cho tui góa dang tới chổ dợt banh, nhưng một hôm tui gặp nó, nó đang chửi thề và gầm gừi cái gì đó bên xe hơi rồi khom ngừi nhìn xuống một cái vỉ thưa bằng sắc trên mặt đường che lổ ống cống. Hình như là cái xe của nó bị xẹp bánh rồi nó phải thay bánh xe-cua, khi mà hắn gắn cái mâm xe dô, hắn dô ý đá dăng cả đám mấy con bù lon con tán của bánh xe dô lổ cống hết. Tụi tui chắc chắn là sẻ trể giờ tập dợt, và điều này là điều hổng có tốt tí xíu nào, bởi dậy, tui mới kiêu thằng Cường, “Tại sao mày hổng gở một con ốc từ mổi bánh xe khác rồi gắn chúng dô đây, như dậy thì bánh xe nào củng có 3 con ốc bù lon hết, củng đủ cho tụi mình lết tới sân banh kịp giờ?” Thằng Cường ngưng chửi thề trong một lúc rồi nhìn lên tui rồi nói, “Mày đúng ra là thằng ngốc mà, làm sao mà mày nghỉ ra cách đó vậy? Tui mới nói là, “Có lẻ tao ngố thiệt, nhưng mà ít ra, tao hổng có ngu,” lúc này thì thằng Cường nổi khùng lên rồi dí tui chạy có cờ, mà trong tay hắn vẩn còn cầm mỏ lết, xà beng con tán đủ thứ, vừa rược tui hắn dừa chửi tui bằng những chử ngỉa ẹ và bậy bạ nhức tui chưa bao giờ nghe bao giờ, và từ đó, quan hệ giửa hai chúng tui xem như đi xuống cống Hà thành thiệc luôn. Sau vụ đó, tui guyết định kiếm chổ khác để ở, bởi dậy, sau khi dợt banh xong, tui đi xuống tầng hầm của Cung Khỉ và tui ở dưới đó suốt đêm. Chổ này hổng có dơ hơn mấy phòng trên lầu, lại có một bóng đèn điện nửa. Ngày hôm sao, tui đem cái dường xếp của tui xuống đó và tui sống trong tầng hầm kể từ đó. Trong thời gian đó, Đại Học đả khai giảng, và ngừi ta phải tìm cách làm gì đó cho tui. Có một nhân diên của Phân Khoa Thể Dục Thể Thao hình như là hổng làm việc gì hết ngoài các diệc tìm cách làm sao cho mấy thằng ngố thi đậu. Một dài môn có vẻ như dể, như môn Thể Dục, nên ngừi ta ghi danh cho tui dô môn đó. Nhưng mà tui bắc buột phải học một môn Ănh Văn và một môn khoa học hay toán, mà mấy cái môn này thì khó mà đi goanh đi quẹo để vượt qua lắm. Sau đó tui biết là có một số thầy cô sẳng sàng nhẹ nhàng dới cầu thủ đá banh, nghỉa là họ sẳng sàng hiểu rằng cầu thủ thì luôn bận rộn dới việc thi đấu nên hổng thể nào dành nhiều thời gian cho việc học được. Một trong nhửng thầy cô này là một ông trong phân khoa Khoa Học, nhưng xui là ổng chỉ dạy cái gì đó gọi là “Quang học trung cấp,” hình như là cần thiết cho mấy sinh viên đi dìa ngành Vật Lý hay đại loại như dậy. Nhưng mà dù sao ngừi ta củng ghi tên tui cho học mộn đó, mặc dù tui hổng biết nghành Vật Lý khác Thể Dục ở chổ nào, tên nghành nào củng có chữ Phí-Dịt trong đó. Tui hổng may mắng lắm trong môn Ănh Văn. Hình như là hổng có thầy cô nào bao giung rộng lượng trong toàn bộ cái phân khoa đó, bởi dậy, ngừi ta kiêu tui cứ học đại, thi rớt củng được, rồi thì ngừi ta sẻ ráng tìm cách khác để mà xoay xở sau. Trong môn Quang Học Trung Cấp, ngừi ta đưa cho tui một cuốn sách giáo khoa nặng 2 ký rưởi và giống như sách coi tử vy của mấy ông Chệt ở Chợ Lớn. Nhưng mổi đêm, tui cứ đem cuốn sách này xuống tầng hầm rồi ngồi trên cái giường xiếp của tui, dưới cái bóng đèn, sau một thời gian, hổng biết do nguyên do kỳ cục gì đó, tui thấy coi bộ tui bắc đầu hiểu được môn này. Cái mà tui hổng hiểu nổi là tại sao ngay từ đầu ngừi ta đả xếp cho tụi tui học cái môn Quang Học, nhưng tui thấy ra là hiểu mấy cái phương trình khỉ khô đó gỏa là dể như ăn xôi. Giáo Sư Quai dạy tui môn Quang Học mời tui tới văn phòng của ổng ngay sau kỳ thi đầu tiên. Ổng hỏi, “Lâm, tui muốn anh nói thiệc cho tui nghe, có phải có ngừi nào đó cung cấp cho anh câu trả lời của bài thi không?” Và tui lắt đầu, ông bèn đưa tui một tờ giấy trên đó có một bài toán Quang Học rồi kiêu tui ngồi tại chổ để giải. Khi tui làm song, Giáo Sư Quai xem bài tui làm rồi lắc đầu, rồi nói, “Bố Khỉ! Đúng là một phép lạ!” Môn Ănh Văn lại là một vấn đề khác hoàng toàn. Ông thầy tên là ông Bương, và ông rất là bướng và khó chịu, lại nói nhiều nửa. Bửa học đầu tiên vừa chấm dứt, ổng biểu tụi tui tối hôm đó phải ngồi xuống rồi tự viết một tiểu sử ngắn dìa đời mình. Có lễ đây đúng là một việt khó nhức mà tui đả cố gắng làm, nhưng mà tui đả thức gần như trắng đêm, suy nghỉ và viết, tui chỉ viết lại tấc cả những ý gì lọt dô đầu tui, bởi vì tui nhớ là ngừi ta đả kiêu tui cứ học đại môn này, thi rớt củng được. Vài ngày sau, Ông Bương mới phát lại bài làm của tụi tui và ông phê bình, chọc guê, biêu xấu bài viết của từng ngừi. Tới phiên bài của tui, tui đã chắc chắng là kết gỏa sẻ đen như mỏm chó. Nhưng ổng cầm bản tiểu xử của tui lên rồi bắc đầu đọc lớn cho mọi ngừi nghe, ổng cười và mọi ngừi cùng cười. Tui đả viết về bản thân mình trong ngôi trường ngố năm xưa, rồi chơi banh cho Huấn liện viên Té, rồi đến cái bửa tiệc của Túc Cầu Toàn Tiểu Bang, rồi tới bộ phận Tổng Động Viên, rồi tới Duyên và Tui trong rạp xi-nê, và đủ thứ nửa. Khi đọc xong, Ông Bương mới nói, “Đây mới là nguyên bản độc đáo! Đây mới là điều mà tui muốn các anh chị làm,” và ai cũng ngoái đầu nhìn tui, và ông Bương nói tiếp, “Ngô Tiên Sinh, tôi thấy anh nên nghỉ đến việc ghi danh vào phân khoa Văn Chương, chuyên về viết lách, sáng tạo – nhưng mà làm thế nào mà anh nghỉ ra được cách viết như thế này vậy?” Và tui trả lời, “Tui phải đi đái.” Ông Bương có vẻ như là dực bắng ngừi trong một tích tắc, nhưng rồi ổng cười lăn lộn luôn và mọi ngừi khác cũng vậy, và ông Bương nói, “Ngô Tiên Sinh, anh gỏa thật là một anh chàng rất khôi hài.” Và một lần nửa, tui hết sức ngạc nhiên. Trận banh đầu tiên rơi vào ngày Thứ Bảy, một vài tuần sau khi nhập học. Trong suốt thời gian đó, tui tập dợt hổng tốt tí nào, cho đến khi ông Gấu nghỉ ra cách phải làm gì dới tui, điều này củng giống như mấy thứ mà ông Té đả vấp phải khi tui còn học trung học. Ngừi ta chỉ đưa banh cho tui rồi để cho tui chạy. Tui chạy rất tốt trong trận banh đầu, và 4 lần tui ôm banh chạy được tới gôn của đối phương rồi đặt banh xuống sân, và tụi tui guất đẹp đội banh trường Đại Học Gió-Già với tỉ số 35-3, và mọi ngừi vổ lên lưng tui cho đến khi tui đau mới thôi. Sau khi tui tắm rửa xong, tui gọi điện thoại cho Má và Má nói má đã theo dỏi trận đấu ở trên đài, và Má mừng góa đến nổi má muốn nổ tung luôn! Tối hôm đó, mọi ngừi rủ nhau đi ăn và làm mấy chiện bậy bạ gì đó, nhưng hổng ai rủ tui một tiếng, bởi vậy, tui xuống tầng hầm một mình. Tui ở đây một lúc thì nghe tiếng nhạc tới từ chổ nào đó ở trên lầu, tiếng nhạc nghe thiệc là hay, và hổng hiểu sao, tôi tự ý đi lên lầu để coi tiếng nhạc đó ở đâu ra. Tôi tới chổ đó, có một thằng này tên là Bửu, nó đang ngồi trong phòng và đang chơi khẩu cầm. Thằng Bửu bị gảy bàn chưng trong lúc tập dợt nên hổng chơi banh được và củng hổng có chổ nào để đi chơi. Nó cho tui ngồi trên một cái giường xiếp và nghe nó chơi Ác-Mô-Ni-Ca, tụi tui hổng nói chiện hay làm gì khác, nó ngồi trên một giường, còn tui thì ngồi trên một giường khát. Khoảng một tiếng sau hay sao đó, tui hỏi hắn tui có thể chơi thử được hông, hắn nói, “Được chứ.” Lúc đó, tui hoàng toàn không hề biết là điều này sẻ thay đổi đời tôi mải mãi. Sau khi tui chơi với cái đó một lúc, tui đả đạt đến mức mà tui chơi coi bộ khá lắm, và thằng Bửu khoái điên luôn, nó nói là nó chưa bao giờ nghe ai chơi hay như dậy. Trời đả khuya, thằng Bửu kiêu tui giử cái Ác-Mô-Ni-Ca đó đi, và cái đó theo tui dô tầng hầm, và tui tiếp tục chơi lâu lắm, chơi cho tới khi tui buồn ngủ và ngủ luôn. Ngày hôm sau, Chủ Nhựt, tui tới thằng Bửu để trả Ác-Mô-Ni-Ca cho nó nhưng thằng Bửu nói là nó tặng tui, bởi vì nó còn một cái nửa, và tui vui thực là vui, và tui đi dạo rồi ngồi suống một gốc cây rồi chơi Ác-Mô-Ni-Ca nguyên một ngày cho tới lúc tui không còn biết bài nào khác nửa để chơi tiếp. Chiều ngày hôm đó, sau khi mặt trời gần mất dạng, khi tui bắt đầu cuốc bộ về “Hầu Cung” hay là Cung Khỉ. Tui đang băng qua bãi cỏ tới ký túc xá thì bất thình lình tui nghe tiếng con gái gọi tui, “Anh Lâm!” Tui quay đầu lại, và đứng sau lưng tui là không ai khác ngoài Duyên. Một nụ cười thiệc tươi trên khuôn mặt trái xoan của nàng, và Duyên tới nắm tay tui rồi nói là cô ta thấy tui chơi banh ngày hôm qua và tui chơi hay quá xá, và đại loại như vậy. Thì ra, Duyên đã không có nổi khùng hay giận gì hết dìa cái chuyện sảy ra trong rạp xi-nê, Duyên còn nói là hổng phải lỗi tại tui, mà chỉ là cái khỉ gì đó trong đời. Duyên mời tui đi uống cô-ca-cô-la với cổ. Đời quá đẹp đến nổi tui tưởng mình đang mơ, tôi đang ngồi với Duyên, cô nàng nói đang học về kịch nghệ và âm nhạc và Duyên muốn trở thành một diển viên hay một ca sĩ. Duyên củng sinh hoạt văn nghệ trong một ban nhạc nhỏ chuyên về nhạc dân gian, dân ca gì đó, và kiêu tui đến tòa nhà Hội Sinh Viên vào tối ngày mai, nơi ban nhạc sẻ chơi, và cô nàng mời tui tới. Và, cho phép tui nói, là tui rất nóng lòng chờ đến tối mai. (Hết chương 3)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.06.2011 00:17:14 bởi Ct.Ly >
|