Câu Lạc Bộ TRI ÂM

Thay đổi trang: << < 789 > >> | Trang 8 của 36 trang, bài viết từ 211 đến 240 trên tổng số 1076 bài trong đề mục
Tác giả Bài
dohop
  • Số bài : 516
  • Điểm: 8
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 21.04.2009
  • Nơi: Nam Bán Cầu
RE: Câu Lạc Bộ TRI ÂM - 17.08.2011 10:40:02
0





Sông Hương thiệt là làm bé hộp nhớ tới bài thơ cũ của dohop.

Nước Úc đang vào phân nửa cuối của mùa đông. Trời bữa lạnh bữa ấm, hay là trời lạnh nhưng thỉnh thoảng cũng ấm bởi những bộ áo mỏng manh hoặc thiếu vải để ẩn hiện những đường cong của cuộc đời...

Bao giờ thì bé hộp mới làm thơ được nữa?

Gửi đến quý đồng hương bài thơ cũ - và "lên xứ lạnh nhớ mặc áo ấm..." (Hoàng Ngọc Tuấn)




Ảnh dohop - Nam Bán Cầu - 9 tháng 4, 2010

Sao em biết thu về mà đan áo?

Sao em biết thu về mà đan áo
Áo cho thân hay cho cả tâm hồn
Mỗi nhịp đan gửi gấm một nụ hôn.
Hay nhịp đập của tim yêu nồng thắm?

Sao em biết tim anh cần hơi ấm?
Dù cho anh là dũng sĩ, anh hùng
Là đại bàng tuy tung cánh biển đông
Gió sương là bạn nhưng niềm tin: (là) nguồn sống.

Sao em biết trong anh cần hơi thở?
Mối tình em sưởi ấm trái tim anh
Dù đôi ta đang xa cách nghìn trùng
Vẫn chung nhịp hai trái tim nóng đỏ.

Sao em biết suối lòng anh chảy xiết?
Róc rách long lanh quyện chặt mối chung tình
Suối đàn xưa vẫn trong trẻo như mơ
Bọt nước bập bồng: vạn nụ hôn nóng bỏng

Sao em biết anh đã về trong giấc mộng?
Dù trong mơ anh vẫn kẻ chung tình
Em hiểu anh từng hơi thở, nhịp tim
Tình nồng mặn dù anh đi vạn nẽo.

Gửi em yêu vạn nụ hôn óng ánh
Suối lòng anh róc rách bản tình ca
Hơi nước bay cao tình vẫn mặn mà
Hạt sương rơi, nhẹ hôn hoa hồng nhỏ…

Anh yêu em yêu nụ hoa nhánh cỏ
Yêu gió thu, mộng đẹp cảnh hoàng hôn
Yêu chim rừng tấu khúc nhạc về nguồn
Yêu thiên nhiên nghiệp duyên ai sáng tạo?

Anh yêu em từng bước chân anh bước
Vạn sinh linh cùng nhịp đập của tim
Từng nút đan sen nở kết duyên tình
Vì cuộc sống và em là hơi thở…

dohop  23/5/2005


Sao em biết Thu về mà đan áo 2

Sao em biết Thu về mà đan áo
Phải chăng em là ái nữ mùa Thu
Vì mắt em nét đẹp của Tây Hồ
Và mặt em trăng tròn bên nhành liễu?

Sao em biết anh về nơi đầu ngõ?
Thi sĩ nghèo chỉ bạn với trăng sao
Để mơ tưởng đến em phận má đào
Anh tìm vui từ áng mây, ngọn gió

Sao em biết anh đã về gác trọ
Để phòng em ấm áp ánh đèn vàng
Cho anh ngắm dịu dàng từng ngón nhỏ
Lượn phím đàn nhắc nhở Thu chóng tàn?

Sao em biết đường đời anh khấp khểnh
Để tiếng đàn như sưởi ấm lòng anh
Được ru ngủ anh sống trong hạnh phúc
Cung đàn em đan kết giấc mộng lành

Sao em biết từng hướng đi của gió
Tà áo mơ duyên dáng nhịp nhàng bay
Thu xinh đẹp vì có em trong đó
Nhạc thơ nào anh tả được em đây?


dohop 7/7/05

<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.08.2011 17:59:55 bởi Ct.Ly >

Ct.Ly

dzuylynh
  • Số bài : 1290
  • Điểm: 26
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 24.05.2010
  • Nơi: Vịnh Nửa Vầng Trăng
RE: Câu Lạc Bộ TRI ÂM - 18.08.2011 21:48:07
0

SAO EM BIẾT ?


sángtác&trìnhbày Dzuylynh
album Tình Ca Quê Hương _ Aug 17.2011

http://www.box.net/shared/zpafuefhduxb4yb5shq5

sao em biết thu về mà đan áo ?* ( *lời thơ dohop )
áo cho mình hay cho cả quê hương !
giọt mưa thu ai óan nỗi đọan trường . bên song cửa hạt buồn vương mái lá
nhớ quê nhà xa quá một tầm tay... nhớ quê nhà ngăn cách một đại dương...
sao em biết quê nhà đang khói lửa ? những điêu tàn theo cánh võng đong đưa
quê hương ơi ! thương biết mấy cho vừa ! biển không còn khua sóng dưới sao thưa !
núi không còn che chắn nổi cơn mưa ...
sao em biết mùa thu không về nữa ? lá chưa vàng đã giục giã đông sang
mũi kim đan hòa ngấn đọng hai hàng ...lệ ân tình xin gửi đến cho chàng
cho ấm lòng viễn xứ khách tha hương !

         

                                 


Phù vân
  • Số bài : 360
  • Điểm: 6
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 08.01.2011
RE: Câu Lạc Bộ TRI ÂM - 18.08.2011 22:25:35
0



Hoa hậu Jennifer Phạm

CÓ NHỮNG ĐƯỜNG CONG

có những đường cong trên cánh Sen
đường cong không thị hiện sang hèn
đường cong chẳng thiết gì hơn kém
tinh khiết không màng chê với khen

có những đường cong trên dáng em
nhác trông Béhộp phải e hèm
hành đôi mắt Tuấn căng như kẻm
một sáng thu về mơ bánh kem

có những đường cong buổi nhá nhem
anh tư dzui dzẻ nấp sau rèm
ngỡ trăng mười sáu dang tay tém:
- dẹp lép bên rèm khoe cái kem !!!

có những đường cong khe suối em
tàu man tham vọng ngẩn ngơ thèm
rắp tâm thôn tính hòng thâu tém
cướp suối đoạt đồi trong bóng đêm

có những đường cong như cái lu
làm em phát hãi khóc lu bù
nhải trai mong sớm thành ông cụ
ao ước dzui cùng em với lu

có những đường cong trên cái trôn
biết bao quân tử xuyến xao hồn
yếm thắm em giăng từ ngang rốn
trấn thủ lưu đồn bao xác chôn

có những đường cong pa ra bôn
đỉnh cao trí tệ cóc ra hồn
rúc hang bắc chó ngày đêm trốn
nô lệ bao đời quân xảo ngôn

có những đường cong hy pẹc bôn
trèo lên tuột xuống bơ hơi dồn
ngoác mỏ toang hoang cùng đinh ngốn
ai khổ muôn đời ! chưa biết khôn ?

có những đường cong nhiều như thế
em đời dâu bể mãi nhiêu khê
kéo lê thân xác tàn thêm tệ
quân đểu ê hề ôi tái tê !!!

có những đường cong trông rất cong
cụ ông trên ảo bỗng mơ mòng
cụ bà đóng mốc ôm hoài vọng
tiếc thuở từng cong như đã cong !

có những đường cong ai cũng mong
coi chừng công cốc mất toi chồng
trai tơ mê mẩn đành câm họng
tan nát gia đình có biết không !!!

có những đường cong Ong chẳng mong !

Ong tháng tám

















<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.08.2011 06:58:04 bởi Phù Vân >

Phù vân
  • Số bài : 360
  • Điểm: 6
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 08.01.2011
RE: Câu Lạc Bộ TRI ÂM - 19.08.2011 01:49:17
0

ĐỌC BÁO GIÙM BẠN

Các xác chết bí ẩn của người cá


Không biết liệu nàng tiên cá có thật không nhỉ?


Chắc hẳn chẳng ai còn xa lạ với nhân vật nàng tiên cá của nhà văn Alexandre. Ngoài câu chuyện dễ thương này ra, có rất nhiều những câu chuyện xoay quanh mỹ nhân ngư - người cá, hầu hết họ đều được miêu tả rất nhất quán là lấy phần eo làm ranh giới, nửa trên là thân thể người con gái, nửa dưới là chiếc đuôi của loài cá, toàn bộ cơ thể không chỉ toát lên vẻ đẹp quyến rũ mà còn mang chút gì đó ma quái, nhất là giọng hát đầy cám dỗ. Theo truyền thuyết, người cá không có linh hồn, không có tình cảm, giống như đại dương bao la vậy.




Người cá trong truyền thuyết

Vậy phải chăng mỹ nhân ngư chỉ là một sản phẩm của trí tưởng tượng? Có một số người không tin như thế và những bằng chứng sau đây cũng sẽ khiến bạn phải giật mình suy ngẫm lại vấn đề này đấy. Ngày 02 tháng 7 năm 1991, tờ "United Daily News" của Singapore đưa tin rằng các nhà khoa học đã phát hiện ra hóa thạch hoàn chỉnh của mỹ nhân ngư đầu tiên trên thế giới, chứng minh cho sự tồn tại của mỹ nhân ngư không chỉ có trong truyền thuyết. Hóa thạch tương đối hoàn chỉnh này được tìm thấy tại bờ biển Nam Tư và được xác định có từ 1.200 năm về trước. Tiến sĩ Aughni cho biết: “Người cá bị chết vì mắc cạn, sau đó xác được cát đá bảo vệ và dần dần hóa thành hóa thạch.” Người ta xác định được người cá cao 1m6, phía trên eo phát triển như người với não bộ phát triển, thể tích não tương đối lớn, tay phát triển 5 ngón có móng vuốt, bộ hàm chắc khỏe với răng sắc nhọn để xé con mồi, khuôn mặt có đầy đủ các cơ quan tuy nhiên mắt lại không có mí.




1 hóa thạch được cho là người cá.

Tháng 4 năm 1990, tờ "Wenhui" của Trung Quốc đưa tin rằng một nhóm công nhân xây dựng ở thành phố Sochi, bên bờ Biển Đen đã phát hiện thấy ngôi mộ của xác ướp mỹ nhân ngư được chôn cùng với kho báu. Tin tức này được nhà khảo cổ học Liên xô - tiến sĩ Zelemi tiết lộ, ông là người đã chứng kiến tận mắt và hoàn toàn tin vào sự tồn tại của người cá, ông đã bỏ ra hơn 4 năm bên bờ biển này để nghiên cứu. Nhìn xác ướp người ta đoán rằng đó là 1 cô gái da đen xinh đẹp, nhưng điều đáng ngạc nhiên là không chỉ phần dưới là chiếc đuôi cá mà ngay trên đỉnh đầu cũng có mang, ước tính cô người cá này dài khoảng 1m7. Các nhà khoa học tin rằng xác ướp này đã có hơn 100 năm tuổi.




Liên quan đến sự xuất hiện của nàng tiên cá, tiến sĩ học viện khoa học Liên xô cũng cho biết vào năm 1962, chiếc tàu chở các nhà khoa học và chuyên gia quân sự đã bắt được ngoài khơi biển Cuba 1 đứa bé nói được, nhưng da thô có vảy và mang, đầu giống người nhưng lại là đuôi cá. Thực hư về người cá như nào vẫn chưa ai khẳng định 100%. Dưới đây là một số hình ảnh từng được cho là xác chết của người cá.








Trông có vẻ hơi ghê nhỉ?

















Hàm răng đáng sợ quá...











<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.09.2011 22:45:55 bởi Ct.Ly >

triart
  • Số bài : 1556
  • Điểm: 14
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 10.03.2008
  • Nơi: Sai Gon.VN
RE: Câu Lạc Bộ TRI ÂM - 19.08.2011 06:17:41
0
Sao em biết thu về mà đan áo?
[Dohop]




Sao em biết thu về mà đan áo
Áo cho thân hay cho cả tâm hồn
Mỗi nhịp đan gửi gấm một nụ hôn.
Hay nhịp đập của tim yêu nồng thắm?

Sao em biết tim anh cần hơi ấm?
Dù cho anh là dũng sĩ, anh hùng
Là đại bàng tuy tung cánh biển đông
Gió sương là bạn nhưng niềm tin: (là) nguồn sống.

[Ct.Ly]

SAO EM BIẾT ?
 

sángtác&trìnhbày Dzuylynh
album Tình Ca Quê Hương _ Aug 17.2011





***


CÓ NHỮNG ĐƯỜNG CONG

[ Ong tháng tám -Phù Vân ]

[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/48934/D1DD576B806B4EDF92DC06ACF5052F52.jpg[/image]


...
có những đường cong hy pẹc bôn
...

[ Cái thực trong cái vô thực ]



<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.08.2011 06:29:37 bởi triart >
Attached Image(s)
Dừng bước giang hồ
Dâng Đời nét quẹt !

SongHuong
  • Số bài : 400
  • Điểm: 2
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 29.10.2009
RE: Câu Lạc Bộ TRI ÂM - 19.08.2011 16:47:55
0
LỠ


Lỡ đứt một cung đàn
Mưa buồn con phố nhỏ
Mình xa nhau từ đó
Dấu giày xưa nơi đâu?

Thơ tình cuối mùa Ngâu
Lỡ vần nên chẳng trọn
Dáng ai chiều nghiêng nón
Qua cầu xưa gió bay

Thế là mình chia tay
Nhẹ nhàng như gió thoảng
Tình đi cùng năm tháng
Lỡ câu thề hôm nao

Nửa vầng trăng nghiêng chao
Thương những chiều bước vội
Nửa vòng tay bối rối
Lỡ làng... buông bóng đêm.

Huế 8/2011
Sông Hương
Nén lòng tôi với tri âm
Nén thương nhớ gởi xa xăm một người

triart
  • Số bài : 1556
  • Điểm: 14
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 10.03.2008
  • Nơi: Sai Gon.VN
RE: Câu Lạc Bộ TRI ÂM - 21.08.2011 06:17:20
0

Thư giãn cuối tuần



Thiếu nữ Hội An [phố cổ ] qua ống kính của NAG Dương minh Bình [Chuyên ngành du lịch ]




[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/48934/3CE70197D61942D094307944FB4FA1A2.jpg[/image]


[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/48934/759DB2E121A74659904AF6D64425174D.jpg[/image]


[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/48934/C1EC7513842045EFA0C6A7C31D589393.jpg[/image]


[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/48934/A39AB3BF497F4F319C8BFB3730D8C4A8.jpg[/image]


[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/48934/18DDF2F2EC844A45A44EABFF370A066D.jpg[/image]
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.08.2011 06:18:55 bởi triart >
Attached Image(s)
Dừng bước giang hồ
Dâng Đời nét quẹt !

Phù vân
  • Số bài : 360
  • Điểm: 6
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 08.01.2011
RE: Câu Lạc Bộ TRI ÂM - 22.08.2011 06:24:35
0

ĐỌC BÁO GIÙM BẠN

TRUNG HOA ĐỎ
ÂM MƯU VÀ  THỦ ĐOẠN XÂM LƯỢC
GIẤC MƠ KHÔNG TƯỞNG : HÁN HOÁ  Á CHÂU !


Ách đô hộ của Bắc Kinh ở Tây Tạng là điều không chấp nhận được


Lobsang Sangay


Thủ tướng Chính phủ lưu vong của người Tây Tạng tại Ấn Độ Cách đây 3 năm, từ khu thủ phủ Lhassa tới Litang, người dân Tây Tạng đã đứng lên chống lại sự thống trị của Trung Quốc trên vùng đất của họ. Chúng tôi không khuyến khích các cuộc nổi dậy như thế. Nhưng bổn phận cao cả của chúng tôi là ủng hộ họ vì đó là tiếng nói của những con người dũng cảm khi mà tự do ngôn luận của họ không được thừa nhận.





Ảnh: BBC

 



Ảnh: asianews.it


Ảnh: dalje.com



Ảnh: dailymail.co.uk

 

Ảnh: cja.live2.radicaldesigns.org


 

Ảnh: AFP

Năm 1950, khi quân đội Trung Quốc tiến vào Tây Tạng, người Trung Quốc đã hứa với họ sẽ xây dựng thiên đường CNXH. Sau hơn 60 năm dưới nền cai trị của Trung Quốc, Tây Tạng chẳng có gì là thiên đường của CNXH. Đó không phải là CNXH đang thống trị mà là Chủ nghĩa Thực dân, thay vì nhìn thấy thiên đường, ở đây chỉ là thảm kịch. Chính phủ Trung Quốc cần phải hiểu rõ điều đó. Khi mở các con đường nối thông giữa Tây Tạng và Trung Quốc, một số người Tây Tạng đã làm việc cho Trung Quốc. Họ được trả lương bằng những đồng tiền bằng bạc. Những người lính Trung Quốc tỏ ra lịch sự và tôn trọng họ. Tuy nhiên, vào đầu những năm 50, khi những con đường ấy được hoàn thành, xe tăng của họ đã được đưa tới và bao vây những khu vực mang tính chiến lược, những đoàn xe tải tiến sâu vào những rừng núi giàu quặng và sau đó những công nhân Trung Quốc đến đó khai thác và lấy đi các kim loại vàng, đồng và uranium trị giá hàng tỷ đô la. Sự thay đổi về thái độ của họ nhanh quá. Hôm trước còn lịch sự, hôm sau đã trở thành những người độc đoán, trấn áp bằng bạo lực. Họ đã dùng đến vũ khí, những trận đánh đã nổ ra. Đó là một giai đoạn đau thương, chết chóc và tàn phá. Sự đàn áp về chính trị, sự đồng hóa về văn hóa cùng với nền kinh tế nhỏ nhoi của người Tây Tạng bị gạt sang bên lề kèm theo là môi trường bị tàn phá. Tất cả những thứ đó đan xen và kế tiếp nhau. Đối với người Tây Tạng, những thứ đó không chấp nhận được. Khi con đường sắt nối liền Bắc Kinh và Lhassa được hoàn thành, các đoàn tàu chở đến Tây Tạng các công cụ và thiết bị máy móc để phục vụ việc khai thác các nguồn khoáng sản. Số lao động Trung Quốc di cư đến Tây Tạng ngày một nhiều. Người Trung Quốc đang dần dần áp đảo người Tây Tạng về số lượng, bản sắc văn hóa phóng phú của Tây Tạng đang bị mai một. Hiện nay, gần 70% các doanh nghiệp tư nhân do người Trung Quốc nắm giữ, hơn một nửa số cán bộ công chức của ĐCS và những người làm việc trong các cơ quan hành chính là người Trung Quốc, trong khi đó khoảng 40% những người Tây Tạng có bằng cấp từ trung học đến đại học rơi vào tình trạng thất nghiệp. Tình trạng ấy ngày càng nghiêm trọng vì các cán bộ lãnh đạo Trung Quốc coi Tây Tạng như là một phần tài sản của riêng họ, họ tỏ thái độ như những lãnh chúa thời phong kiến. Người Tây Tạng trở thành những công dân hạng hai ở trên chính quê hương của họ. Nhiều nhà lãnh đạo Trung Quốc mới đây đã đến Lhassa để thông báo những kết quả về cái mà họ gọi là lễ kỉ niệm 60 năm giải phóng Tây Tạng thông qua chính sách hòa bình. Thực tế là lễ kỷ niệm ấy được tổ chức trong bầu không khí thiết quân luật, nhưng không công bố chính thức vì hôm đó những toán lính được trang bị vũ khí hạng nặng có mặt ở khắp các khu phố của thủ phủ Lhassa, lính đặc nhiệm bắn tỉa trấn giữ trên các mái nhà, biên giới đóng cửa đối với khách du lịch. Sự thống trị của Trung Quốc ở Tây Tạng rõ ràng là vô lý và không chấp nhận được.




Ảnh: sanfranciscosentinel.com


Ảnh:AFP



Ảnh: Asia News

Cho dù thảm kịch vẫn đang diễn ra tại Tây Tạng, chúng tôi muốn nói với thế giới và đặc biệt với nhà nước Trung Hoa rằng chúng tôi không ủng hộ bạo lực, vì chúng tôi được kế thừa những truyền thống tốt đẹp của tổ tiên, chúng tôi tiếp tục con đường đấu tranh ôn hòa, còn đường ấy là một nền tự trị đích thức cho Tây Tạng, nền tự trị được tôn trọng ở trong nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Đây là một giải pháp hòa bình có lợi cho cả người Tây Tạng lẫn người Trung Quốc. Chúng tôi tin giải pháp hòa bình có thể đạt được thông qua đối thoại. Trung Quốc mong muốn trở thành một siêu cường. Nền kinh tế Trung Quốc tăng trưởng nhanh và vị trí siêu cường đang được củng cố bằng sức mạnh quân sự phát triển không ngừng. Nhưng bất hạnh thay, sức mạnh ấy không đi kèm những giá trị đạo đức và những giá trị đạo đức ấy không mua được bằng tiền, cũng không thể áp đặt bằng sức mạnh quân sự nhưng những giá trị ấy phải thực sự xứng đáng.



AP Photo/Greg Baker

Chừng nào người Tây Tạng vẫn còn chịu nhiều áp bức, thì sự kháng cự và không tôn trọng Trung Quốc vẫn còn tiếp diễn. Tìm một giải pháp lâu dài cho vấn đề Tây Tạng sẽ là bước tiến lớn trong việc cải thiện hình ảnh tốt đẹp của Trung Quốc trong trái tim và suy nghĩ của nhiều người trên thế giới. Điều đó cũng sẽ góp phần vào việc giữ gìn chủ quyền và toàn vẹn lãnh thổ. Nhưng năm tới sẽ rất quan trọng, hoặc chúng tôi sẽ thành công trên con đường tìm tự do cho mình, hoặc chúng tôi sẽ thất bại và sẽ bị rơi vào quên lãng. Một cuộc đối thoại hòa bình có thể sẽ đạt được một giải pháp đem lại lợi ích cho cả người Tây Tạng và người Trung Quốc. Đó sẽ là một thắng lợi không chỉ cho người dân Tây Tạng mà còn là thắng lợi cho tất cả các dân tộc bị coi là ngoài lề trên thế giới này. Một giải pháp đúng đắn và nhanh chóng cho vấn đề Tây Tạng sẽ mang lại lợi ích cho toàn bộ Châu Á.
Trong suốt mấy nghìn năm, nhân dân Tây Tạng đã là những người gìn giữ môi trường cho cao nguyên cao nhất và rộng lớn nhất hành tinh này, đó là nơi bắt nguồn của 10 con sông lớn nhất và từ đó tỏa ra những nhánh sông quan trọng. Những dòng sông ấy đã góp phần bảo đảm cuộc sống cho hơn 2 tỷ người. Người Trung Quốc đã xây dựng các con đập để chặn những nguồn nước từ Tây Tạng, điều đó đã gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến điều kiện sống của biết bao nhiêu người ở những vùng hạ lưu Châu Á. Chính vì lý do đó, hàng triệu người Châu Á có lợi ích để giúp đỡ nhân dân Tây Tạng, để người Tây Tạng lại được giữ vai trò là người bảo vệ môi trường trên cao nguyên rộng lớn này. Vấn đề đấy còn được chuyển hóa thành các buổi thảo luận mang tính chính trị vì nó ảnh hưởng đến lợi ích và sự thịnh vượng của Châu Á.

L.S. Phan Thành Đạt dịch theo Le Monde 17.8.2011
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.09.2011 22:48:19 bởi Ct.Ly >

dzuylynh
  • Số bài : 1290
  • Điểm: 26
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 24.05.2010
  • Nơi: Vịnh Nửa Vầng Trăng
RE: Câu Lạc Bộ TRI ÂM - 23.08.2011 04:38:37
0



http://www.box.net/shared/nxylcdn2zpl93lgyp7ey

CÒN ĐÂU HỠI VẦN THƠ ...
sáng tác & trình bày Dzuylynh
 Album Lệ Tým . Aug 22.2011
(tặng dienvy )


không có anh, em làm thơ ai đọc
không có em, anh làm nhạc cho ai?
không có anh, nắng chẳng buồn đi hoang
không có nhau, thu vàng quên trút lá...
không có anh, em làm thơ ai đọc !
không có em, khúc nhạc hòai lao đao
không có anh,ai lặng ngắm sao đêm
không có nhau, vần thơ đồ bên thềm...
không có nhau ! kỉ niệm đành chôn dấu
không thấy nhau, sợi tóc vội phai màu
lá thu về thôi xào xạc đêm sâu...

cà phê buồn theo sợi khói tan mau

không có nhau phím ngà chừng rỉ máu

nghe lá thu vàng úa ngã đôi bờ

nghe tiếng thu cung sầu buông nức nở...
không có nhau ! còn đâu hỡi vần thơ !

thunglungtinhyeu.aug.22.2011
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.08.2011 04:43:48 bởi dzuylynh >

triart
  • Số bài : 1556
  • Điểm: 14
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 10.03.2008
  • Nơi: Sai Gon.VN
RE: Câu Lạc Bộ TRI ÂM - 23.08.2011 06:24:31
0
 



CÒN ĐÂU HỠI VẦN THƠ ...

sáng tác & trình bày Dzuylynh
 Album Lệ Tým . Aug 22.2011
(tặng dienvy )

không có anh, em làm thơ ai đọc
không có em, anh làm nhạc cho ai?


[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/48934/995DECF595FB4CEDB46798E277FAE115.jpg[/image]

Hoài niệm

[Nhiếp ảnh đồ hoạ ]


<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.08.2011 06:27:46 bởi triart >
Attached Image(s)
Dừng bước giang hồ
Dâng Đời nét quẹt !

dohop
  • Số bài : 516
  • Điểm: 8
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 21.04.2009
  • Nơi: Nam Bán Cầu
RE: Câu Lạc Bộ TRI ÂM - 26.08.2011 07:19:39
0



LÂM NGỐ - CHƯƠNG MƯỜI BỐN


Diễn đọc: Dzuylynh và Mỹ Hà






http://www.box.net/shared/bh65fzrrs09beogekkdb




Chú thích:


 
Bích Mi = Pigmy
Bu-la Bu-la = Boola Boola, bài hát chính của đội thể thao của Đại Học Yale, được viết vào năm 1900.
Dêu = Đại Học Yale, Yale University, có lẽ là đại học xếp hạng nhất (về Luật Khoa) và khó vào nhất ở Hoa Kỳ, và là đại học có thư viện lớn thứ nhì trên toàn thế giới. Thành lập năm 1701. Đại học này có một đối thủ rất mạnh về thể thao là Đại Học Harvard.
 

Trang chú thích: xin nhấn ở đây 


(Chương 14)
 
Cái diệc mà tụi tui đáp xuống cái hồ nho nhỏ đó thực ra hổng có tệ lắm. Nó rớt xuống nghe một cái “tỏm” rồi tưng lên rồi nước dăng lên, và một lần nửa tụi tui được ở trên trái đất. Mọi thứ điều thiệc sự im lìm, còn tui, Sương và thiếu tá Thu thì hé nhìn ra ngoài cửa sổ.
 
 
Nguyên hết một bộ lạc thổ dân đứng cách bờ hồ khoảng 3 mét nhìn tụi tui, và họ là những ngừi có vẻ mặc cực kỳ hung dử nhức mà tui có thể tưởng tượn ra – họ dận dử và đưa ngừi tới trước để coi tụi tui là cái thứ khỉ dì.  Thiếu tá Thu nói là cái đám khỉ đột này bực mình bởi dì tụi tui lúc còn ở trên cao đả hổng thảy xuống cho họ cái dì hết.  Dù xao đi nửa, cổ nói cổ sẻ ngồi xuốn rồi ráng nghỉ ra tụi tui phải làm cái dì bi giờ, bởi dì tụi tui đả đạt tới tới cái mốc quan trọng này rồi, cổ hổng có muốn tụi tui tính sai một bước khi đương đầu dới cái hiện tình quái dị hiện nay.  Bảy hay 8 tên mọi bự nhức trong đám đả nhảy dô nước và bắc đầu đẩy tụi tui dô bờ.
 
 
Thiếu Tá Thu dẩn còn ngồi đó suy nghỉ thì có một tiếng gỏ cửa thiệt lớn. Tụi tui cùng nhìn nhau, rồi Thiếu tá Thu nói, “Hổng ai được làm cái dì nghe chưa!”
 
 
Và tui nói, “Có thể  họ sẻ dận nếu tụi mình hổng cho họ dô đó nghen.”
 
 
“Im lặng được hông,” cổ nói, “biết đâu họ nghỉ là hổng có ai ở trong đây rồi họ sẻ đi chổ khác.”
 
 
Bởi dậy tụi tui chờ, nhưng mà đúng như tui nghỉ, sau một hồi, có tiếng gỏ dô con tàu của tụi tui nửa.
 
 
Tui nói, “hổng trả lời dì hết khi có người gỏ cửa là bấc lịnh xự,” và Thiếu tá Thu rít lên, “Anh ngậm cái đít ngu của anh lại được hông – bộ anh hổng thấy là cái đám ngừi này nguy hiểm sao?”
 
 
Rồi bấc thình lìn, Thu Sương tự đi tới mở cửa. Đứng ở bên ngoài cửa là một tên mọi đen thui và bự nhức mà tui từng thấy kể từ lúc tui chơi banh dới mấy thằng quỷ da đen lột bắp ở Ne bơ rát ca trong trận túc cầu Cam Cuối Mùa.
 
 
Tên này có một khúc xương xỏ dô lổ mủi và mặc cái váy đầm bằng cỏ, hắng củng cầm một cây mác và có thiệc là nhiều chuổi hạc đeo ở cổ, còn cái bộ tóc của thằng này thì dống y như cái bộ tóc dả Bít Thồ mà Thông Điên thành Bích Lâm đả đội trong đoạn kịch của Séc-pia mà tụi tui đả diển.
 
 
Cái tên này có dẻ dực mình khi thấy Thu Sương nhìn trừng trừng dô hắn từ bên trong phi thiền. Thiệt ra, hắn ngạc nhiên góa đổi, hắn té bậc ngửa rồi xỉu luôn. Thiếu tá Thu dới tui liếc nhìn ra cửa sổ lần nửa, và khi cái đám mọi đó thấy cái tên mọi bự này té bậc ngửa, tụi nó chạy hết dô bụi để trốn – tui ngỉ là tụi nó muốn chờ coi chiện dì sẻ xảy ra tiếp.
 
 
Thiếu tá Thu nói, “Toàn bộ đứng iên ngay – hổng được nhút nhích,” nhưng mà Thu Sương, hắn cầm cái bình ở gần đó rồi nhảy xuống đất rồi xối dô mặc cái thằng mọi khổng lồ này để cho hắn tỉnh dậy.  Bấc thình lìn, cái tên mọi bự này ngồi dạy, thở phù phù rồi bắc đầu ho rồi nhổ nước miếng rồi lắc đầu qua lắt đầu lại. Hắn đả tỉnh lại rồi, nhưng mà cái bình mà Thu Sương đổ dô mặc hắn là cái bình mà tui đả đái dô. Rồi tên mọi bự nhận ra Thu Sương lần nửa, và hắn đưa hai tay lên rồi sụp cái mặc của hắn xuống đấc rồi bắc đầu duổi chưng ra lạy y như một tên Á Rập.
 
 
Rồi từ các bụi rặm, cả đám mọi còn lại từ từ bò ra một cách sợ xệt, mắc tụi mọi mở bự như cái dỉa, trong tư thế sẳng sàng phóng lao phóng mác tới tụi tui. Cái tên mọi bự ngưng lạy một chúc rồi nhìn lên, và khi hắn thấy mấy tên mọi khác, hắn tru lên tiếng dì đó mà mấy tên mọi khác bỏ hết lao mác xuống rồi tới tập trung chung quanh cái phi thiền.
 
 
“Bây giờ họ có vẻ thân mậc rồi,” Thiếu tá Thu nói. “Tui nghỉ là chúng ta nên ra ngoài và cho họ biết chúng ta là ai. Ngừi của NASA sẻ tới đây trong dòng vài phúc để rước chúng ta thui.”  Mải sau này tui mới thấy được cái câu nói dừa rồi là cái cục kức thúi goắc nhức mà tui đả từng nghe trong suốt cuộc đời tui – từ trước tới dờ.
 
 
Dù sao đi nửa, Thiếu tá Thu và Tui, tụi tui bước ra khỏi cái phi thuền và hết cái đám thổ dân hú lên “Ôôôôô…” rồi “Aaaaaa…” Cái tên mọi bự ở dưới đất, hắn nhìn tụi tui giống như hơi bối rối, nhưng rồi hắn đứng lên rồi nói, “Chào – tui – người tốt.” “Bạn – là – gì?” rồi hắng đưa bàn tay ra.
 
 
Tui bắc tay hắn, nhưng rồi Thiếu tá Thu bắc đầu cố gắng tìm cách nói dới hắn tụi tui là ai, và cổ nói là tụi tui chính là, “những thành diên tham dự dô cái sứ mạng phi vụ tập huấn đa quỷ đạo tiền hành tinh tiềm trọng lực liên cầu không gian của NASA.”
 
 
Cái tên mọi bự này chỉ đứng trợn mắc xửn xờ như là tụi tui là ngừi hành tinh dậy, và bởi dậy tui mới nói, “Tụi tui là dân Mỷ,” rồi thì mắc của tên này bắc đầu xáng lên như đèn pha rồi hắn nói, “Nhìn là biết liền! Đúng là Mẽo! Tui phải nói là cái “sô” mới dừa rùi dui thiệc!”
 
 
“Ông nói tiếng Anh?” Thiếu Tá Thu hỏi.
 
 
“Ú ù, tại sao hông,” hắn nói. “Tui đả từng ở Hoa Kỳ mà. Trong thời chiến. Tui được tuyển bởi Sở Chiến Lược Hoa Kỳ để học tiếng Anh, và tui được gửi trở dìa đây để giúp dân của tui gầy dựng chiến tranh du kích như là Tề Thiên Đại Thánh cùng với đám khỉ đánh lại tụi Nhựt.” Hắn nói tới đây tui thấy Thu Sương dểnh tai và mở mắc thiệc bự coi bộ khoái chí lắm.
 
 
Tui thấy coi bộ dui à – một tên mọi bự và đen thui ở giửa cái chốn khỉ khô dô danh này lại có thể nói tiếng Mẻo y chang như ngừi Mỹ, bởi dậy tui mới hỏi, “Ông đi học ở trường nào dậy?”
 
 
“Ú ù, tui học ở Dêu, anh bạn à,” hắn nói.  “Bu-la Bu-la, và toàn bộ mấy cái khỉ đó.” Khi tên mọi này nói “bu-la bu-la,” toàn bộ cái đám đen thùi lùi đó cũng bắc đầu hát bu-la bu-la, và tiếng trống khởi lên nửa, cho tới khi tên mọi bự đưa tay lên và cả đám im lặng như củ.
 
 
“Tui tên là Sâm, hay là Sâm Đại Ca” tên mọi bự nói. “Ít nhức đây là cái tên mà ngừi ta kiêu tui ở Đại Học Dêu. Cái tên thiệt của tui quý dị đọc hổng có nổi đâu. Ngọn gió nào đưa quý vị tới đây dậy?  Rất hân hạnh hân hạnh. Quý khách dùng trà nheng?”
 
 
Tui và thiếu tá nhìn nhau. Cổ gần như cứng họng luôn, bởi dậy tui mới nói, “Ừ, nghe hấp dẫn à nghen,” rồi thì thiếu tá Thu lấy giọng nói trở lại rồi nói bằng cái giọng thiệt là cao, “Ông hổng có cái điện thoại nào tụi tui có thể dùng được sao?” Cổ nói.
 
 
Tên Sâm bự này có dẻ như là quắc mắc lên rồi hắn vảy tay và tiếng trống lại nổi lên nửa, rồi tụi tui được hộ tống dô rừng dới đám mọi cùng hát “bu-la bu-la.”
 
 
Cái đám này ở trong một cái làn nhỏ trong rừng dới mấy cái chòi rơm và mấy cái khỉ dống i chan như ở trong xi-nê, và cái nhà rơm của Sâm Bự là bự nhức trong đám. Phía trước, hắn có một cái ghế nhìn dống như ngai vàng, và có 4 hay 5 cô gái ở trần hổng mặc áo dì hết và làm bấc cứ cái dì hắn biểu. Một trong nhửn thứ mà hắn nói là kiêu họ pha trà, rồi hắn chỉ dô mấy cục đá bự cho tui và Thiếu tá Thu ngồi lên.  Thu Sương đi theo đằn sau tụi tui suốt đoạn đường và lúc nào củng nắm tay tui, và Sâm Bự ra dấu kiêu con khỉ ngồi xuống đất.
 
 
“Con khỉ của quý dị coi bộ hay à nghen,” Ông Sâm nói. “Quý vị tìm nó ở đâu ra dậy?”
 
 
“Nó làm việc cho NASA,” Thiếu tá Thu nói. Cổ có vẻ hổng có hài lắm dìa cái hoàn cảnh của tụi tui lúc này.
 
 
“Có thiệt như dậy sao?” Sâm Đại Ca nói. “Nó có lảnh lương hông?”
 
 
“Tui nghỉ là nó muốn ăn chuối,” tui nói.  Sâm đại ca nói dì đó rồi một cô gái thổ dân mang một trái chuối tới cho Thu Sương.
 
 
“Ồ, tui xin lổi thiệt là nhiều,” Sâm đại ca nói, “Tui nghỉ là tui chưa hỏi quý danh của quý vị.”
 
 
“Thiếu Tá Trịnh Băng Thu, Không Quân Hoa Kỳ. Số quân 04534573.  Tui chỉ cho ông biết được bấy nhiêu thui.”
 
 
“Ôi, tiểu thư của tui ơi,” Sâm Đại ca nói. “Cô đâu có phải là tù nhân ở đây đâu. Chúng tui chỉ là cái đám bộ lạc nghèo nàng và lạc hậu mà thôi. Có ngừi còn nói tụi tui chưa có phát triển thiêm bao nhiêu kể từ cái Thời Kỳ Đồ Đá tới bi giờ. Chúng tui hổng có làm hại quý dị đâu.”
 
 
“Tui hổng còn có dì để nói hết, cho tới khi tụi tui có thể dùng điện thoại,” Thiếu tá Thu nói.
 
 
“Ừ vậy thôi củng được,” Sâm Đại Ca nói. “Còn chú em đây tên gì dậy?”
 
 
“Tui tên là Ngô Lâm,” tui nói dới ổng.
 
 
“Thiệt dậy sao,” Sâm đại ca nói. “Có phải cái tên đó có gốc gác từ ông Đại Tướng lừng danh Lâm Nã Thần Bách Phổ của Chiến Tranh Dân Sự đó hông?”
 
 
“Đúng ngay chóc,” tui nói.
 
 
“Coi bộ hay à. Cho tui hỏi nè, Lâm, chú em đi học ở trường nào dậy?”
 
 
Tui tính nói là tui đi học ở tận Đại học A La Ba Má một thời giang, nhưng rồi tui guyết định là tui phải thậng trọng, bởi dậy tui nói là tui đả học ở Đại Học Há-Vợt, và tui thiệc sự đả hổng hẳn nói dóc trắng trợn dìa cái điều đó.
 
 
“Á, thì ra là Há-Vợt – cái đám áo đỏ hổng ra đỏ tím hổng ra tím và nâu hổng ra nâu, y như là một đám Lạt Ma Tây Tạng chơi thể thao, Ha ha!” Sâm Đại Ca nói. “Đúng như dậy – tui biết cái đám này rành lắm. Cái đám Há-Vợt này dể thương thì thôi – cho dù họ hổng đủ sức để đậu dô Dêu,” rồi tên mọi bự này bắc đầu cười thiệc là lớn. “Ờ mà đúng là chú em dống cái loại ngừi học trong Há-Vợt thiệt,” hắn nói. Dù sao đi nửa, tui có cái lin tính là có chiện hổng lằnh sắp sửa sảy ra.
 
 
Tới xế chiều, Sam Đại Ca kiêu vài phụ nử thổ dân chỉ tụi tui chổ ở. Đó là một cái chòi rơm dới sàng bằng đất và một cái cửa dô nhà thiệt là hẹp, và cái chòi này hơi làm tui nhớ dìa cái “Hồ Vẹo” nơi Vua Lia đả dô. Hai tên mọi bự cầm cây lao củng đi tới rồi đứng ở ngoài cái cửa canh gác tụi tui.
 
 
Suốt điêm dài, cái đám mọi này dọng trống ùm ùm và hát “bu-la bu-la,” và tụi tui có thể thấy qua cái khun cửa hẹp là cái tụi mọi đả bày biện một cái nồi thiệt bự và đả  đốt lửa ở dưới cái nồi. Tui và thiếu tá hổng đoán được cái đám mọi đang làm cái dì, nhưng tui nghỉ là Thu Sương biết được, bởi dì Thu Sương chỉ ngồi một mình trong góc kẹt dới khuôn mặc hết sức rầu rỉ.
 
 
Khoản 9 hay 10 dờ điêm, tụi tui vẩn hông có cái gì ăn, và thiếu tá Thu nghỉ là có lẻ tui nên ra ngoài hỏi Sâm Đại ca dìa bửa ăn tối. Tui bắc đầu đi ra cái cửa Hồ Vẹo này nhưng hai cái tên mọi bự gác cửa đả thò hai cái mác để chéo trước mặt tui, hổng cho tui ra, và bởi dậy tui đi dô trong lại.  Bấc thình lìn, tui ngỉ ra được cái lí do tại sao tụi tui hổng được mời ăn tối – bởi dì chính tụi tui là cái món ăn tối.  Tình hình có dẻ hổng sáng xủa chúc nào hết trơn hết trọi.
 
 
Rồi tiếng trống im bặc và tụi mọi hổng hát “bu-la bu-la” nửa. Tụi tui nghe ai đó kiêu quác quác ở bên ngoài, rồi ai đó củng trả lời dới cái âm thanh quác quác như dậy, có vẻ như là tiếng của Sâm Đại Ca. Hai bên quác goa quác lại một hồi, rồi trở thành tiếng cải lộn càng lúc nghe càng dử dội. Tới lúc mà tui nghỉ là tiếng cải lộn hổng thể lớn hơn được nửa thì tụi tui nghe một tiếng “coong” thiệt là bự, nghe như là ai đó bị nện dô đầu bằng một cái mâm cứng hay đại lọi như dậy. Mọi thứ trở nên im lặng một hồi, rồi tiếng trống lại nổi lên và bọn mọi lại hát “bu-la bu-la” một lần nửa.
 
 
Sáng hôm sau, tụi tui còn đang ngồi đó thì tên mọi bự Sâm Đại Ca đả bước dô rồi hỏi, “Hé-lô – quý khách có dấc ngủ ngon hông dậy?”
 
 
“Ngon cái cục kức,” Thiếu tá Thu nói. “Ông lấy danh nghỉa ông trời nào mà nghỉ là chúng tui ngủ được dới mấy tiếng động la hét rầm rầm ở ngoải?”
 
 
Sâm Đại Ca làm cái mặc nhăn nhó đau đớn rồi nói, “Aaaa, tui xin lổi dìa chiện đó. Nhưng mà quý dị phải hiểu, dân của tui, ưmmm, dống như đang mong đợi một món gòa khi mà họ thấy cái tàu máy của quý dị rớt từ trên trời xuốn. Tụi tui chờ đợi từ năm 1945, chờ sự trở lại của loài người quý dị cùng nhửng món quà tặng từ trên trời. Khi mà nhân dân hổng thấy quà cáp dì hết từ quý vị, họ theo lẻ tự nhiên, cho là chính quý dị là quà cáp gửi tới tụi tui, và họ đang chửng bị nấu quý dị để ăn cho tới khi tui dụ được bọn họ đừng có làm như dậy.”
 
 
“Ông bạn đang gạt tụi tui hả,” thiếu tá Thu nói.
 
 
“Hoàng toàn ngược lại, cô em à.” Sâm Đại ca nói. “Cô hiểu mà, chính xác là dân tui hổng hẳng là văn minh – ít ra là theo tiêu chửng của quý dị – và họ rất mết thịt người. Đặt biệt là thịt người da trắng.”
 
 
“Ý ông muốn nói dới tụi tui là dân của ông ăng thịt ngừi? Là Ken-nì-bồ?” thiếu tá Thu nói.
 
 
Tên mọi mập nhúng vai và nói. “Lời của cô em nói chắc là hổng có sai chúc nào đâu.”
 
 
“Thiệc là kinh tởm,” Thiếu tá Thu nói. “Ông nghe đây, ông phải làm sao để tụi tui hổng bị hại, và làm sao cho tụi tui có thể ra khỏi chổ này để dìa với văn minh loài người. Có lẻ là một đội ngủ chiên viên của NASA đang lùng kiếm tụi tui và có thể tới đây bấc cứ giờ phúc nào. Tui iêu cầu ông đối sử dới tụi tui dới lòng tự trọng như là một nước đối sử với một quốc da đồng minh.”
 
 
“Đúng dậy,” Sâm Đại Ca nói, “đó củng là nhửng suy nghỉ của dân của tui hồi tối dừa rồi.”
 
 
“Bây giờ ông hảy nghe đây!” thiếu tá Thu nói. “Tui yêu cầu ông phải trả tự do cho tụi tui ngay tức khắc, và cho tụi tui đi tới một thành phố hay thị trấn gần nhức, nơi có máy điện thoại.”
 
 
“Tôi rấc tiếc,” Ông Sâm nói, “chiện đó không thể nào đạt được. Ngay cả khi tụi tui thả lỏng quý dị ra, cái đám lùn Bích Mi sẻ làm thịt quý dị trước khi quý dị đi được 100 mét trong rừng.”
 
 
“Người lùn Bích My à?” Thiếu Tá Thu nói.
 
 
“Tụi tui và cái đám Bích My có chiến tranh dới nhau qua nhiều thế hệ rồi. Ai đó, từ đời cố hỉ nào đó, ăn cắp một con heo, hình như là như dậy – hổng còn ai nhớ là ai ăn cắp hay ăn cắp chổ nào – chi tiết đả hổng còn theo truyền thuyết nửa. Nhưng mà có thể xem là tụi tui bị bao quanh bởi cái đám Bích My, hổng còn ai nhớ nổi là tụi tui bắc đầu bị bao vây như dậy từ lúc nào nửa.”
 
 
“Nhưng mà, tụi tui thà là mạo hiểm dới cái đám Bích My hơn là với một bày mọi ăn thịch người Ken-ni-bồ – Cái đám Bích My đó hổng có ăng thịch người, phải hông?” Thiếu tá Thu nói.
 
 
“Dạ thưa bà, hông,” Sâm Đại Ca nói, “cái đám đó chỉ săn và sưu tầm đầu lâu người ta thui.”
 
 
“Hay thiệc,” Thiếu tá nói một cách chua chát.
 
 
 “Quý dị nge đây,” Sâm đại ca nói, “tối hôm goa, tui đả thành công trong diệc cứu quý dị ra khỏi cái nồi luộc thịt, nhưng mà tui hổng chắc tui có thể ngăn chận được dân tui làm cái điều đó trong bao lâu nửa.  Họ guyết chí chuyển hóa sự suất hiện của quý dị thành cái dì đó có lợi cho họ."


"Thiệc như dậy sao?" Thiếu tá Thu nói. "Ông nói rỏ thiêm được hông?"

"Ừmmmm, thí dụ như, con khỉ của quý dị. Tui nghỉ là ít ra dân của tui phải được ăn cái con khỉ đó."


"Con khỉ đó là tài sản riêng của Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ," Thiếu tá Thu nói.


"Dù sao," Sâm Đại Ca nói, "tui nghỉ là diệc đó có thể coi như là một nghỉa cử cao đẹp của quý dị trong phương diện ngoại giao."


Tội nghiệp Thu Sương, nó đang chau mày rồi gật gù chậm rải, và nó nhìn ra cửa với khuôn mặc hết sức là bi thảm.


"Và rồi sau đó," Ông Sâm nói típ, "tui nghỉ là trong lúc quý dị ở đây, có lẻ quý dị có thể làm một ít diệc cho tụi tui."


"Việc gì dậy?" Thiếu tá Thu hỏi một dọng ngờ vựt.


"Hừmmmmm, việc đồng án. Canh Nông." Sâm Đại Ca nói. "Cô thấy hông, trong nhiều năm tui đả ráng sức tìm cách để mà cải thiện cái tình trạng kém cỏi nghèo nàn hết sức nhục nhả ê chề của đám dân của tui.  Cách đây hổng có lâu, tui nghỉ ra được một cắch. Nếu tui chỉ cần biến đất đai màu mở ở đây thành điều lợi cho tụi tui, rồi đem tới đây nhửng kỷ thuậc nông nghịp hiện đại, tụi tui có thể nhờ dậy mà bắc đầu tự cứu dớt tụi tui ra khỏi tình trạng khó khăn liên quan tới cuộc sống bộ lạc và hy vọng là có thể có được một dị trí trong thị trường quốc tế. Nói tóm lại, tụi tụi muốn được ra khỏi cái nền kinh tế đả bị thiu và đả xưa như thời kỳ đồ đá và tụi tui muốn trở thành một dâng tộc, một chủng tộc có thế đứng, có văn hóa.”
 
 
“Ông định canh nông cái dì?” Thiếu tá Thu hỏi.

“Bông vải – cô-tông, thưa công nương!  Cô-tông là vua của vụ mùa! Cái cây này đả gây dựng nên một đế chế trên đất nước của công nương cắch đây hổng có lâu lắm.”

“Ông bắt tụi tui làm rẩy bông vải cho ông?” Thiếu tá Thu quác lên.

Và Sâm Đại Ca trả lời, “Cô em có thể cá cái mông đẹp và dể thương của cô em dô chiện đó đó nhen!”

 
(Hết Chương 14)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.09.2011 22:49:27 bởi Ct.Ly >

dohop
  • Số bài : 516
  • Điểm: 8
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 21.04.2009
  • Nơi: Nam Bán Cầu
RE: Câu Lạc Bộ TRI ÂM - 28.08.2011 12:35:10
0

[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/68461/7B3DAEFEAA874F48995965870EAFF883.jpg[/image]

Mẹ ơi, quê hương ngàn mảnh mỏi mòn!

Quê hương ơi, vẫn còn hay tan vỡ?
Vẫn hình cong chữ S cạnh biển đông?
Sóng gió to có rạn nứt có bào mòn,
Trời nắng gắt có bảo toàn thân trinh trắng?

Quê hương ơi, ta yêu người như khoai sắn
Như lúa vàng, như sữa ngọt mẹ nuôi ta
Như lời răn mẹ dạy ta thật thà
Dạy yêu nước, thương người và bình đẳng

Nhưng, xót xa, thịt da tan trăm mảnh
Mảnh quyền hành mảnh yếu ớt mảnh lai căng
Mảnh nổi trôi, mảnh sa đọa, mảnh hung tàn
Mảnh chiến thắng mảnh dạt trôi muôn phía

Mẹ Việt Nam ơi, mảnh nào là đồng loại?
Mảnh nào là bụi, là đất, là thịt xương?
Mảnh nào là quặng mỏ hay miểng đạn chứa oan hồn?
Mảnh nào ăn được dù còn tanh mùi máu?

Quê hương ơi mảnh nào là giả tạo?
Mảnh nào còn, mảnh nào mất trong u mê?
Có ngày nào ta xa xứ, ta trở về
Đến chốn cũ, có còn là quê cũ?

Đến chốn cũ ta gọi nhau “người Việt”?
Hay gọi chung nhau bằng hai chữ “Việt kiều”?
Đã mất rồi, mình đồng cảnh với nhau
Chúng ta cùng là hồn hoang trôi dạt?

Vì tất cả mất rồi thân xác Việt
Ta cùng buồn, cùng hổ thẹn, lẫn ăn năn
Cùng khóc ròng, giọng ngượng nghịu lai căng
Ta bình đẳng, vì ta cùng mất mát?

Mất hết rồi anh em khỏi bắt nạt
Chẳng còn gì để mất cho ngoại bang
Bình đẳng với nhau, mình là đống xương tàn
Cùng bồi đắp đất người thêm màu mỡ!


dohop, mùa Xuân Nam Bán Cầu 2 Tháng 9, 2009

<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.08.2011 12:36:29 bởi dohop >
Attached Image(s)

Phù vân
  • Số bài : 360
  • Điểm: 6
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 08.01.2011
RE: Câu Lạc Bộ TRI ÂM - 29.08.2011 23:25:08
0

LÂM NGỐ ĐỌC BÁO GIÙM BẠN

TẨY CHAY NHỮNG GÌ THUỘC VỀ TRUNG CỘNG !
Trong khi Tết Trung thu gần kề, 33 nước cấm Bánh Trung Thu của Trung Hoa


Tác giả: Eye on China-EET

Tết Trung Thu của Trung Hoa đang nhanh chóng đến gần vào ngày 12 tháng 9, nhưng năm nay, rất có thể bạn sẽ không thể thưởng thức bánh trung thu Trung Hoa.

Mặc dù cần phải có món ăn thưởng thức vào dịp lễ này, bánh trung thu Trung Hoa sẽ bị mắc ứ đọng khá nhiều ở Trung Quốc: Ba mươi ba (33) quốc gia, gồm Hoa Kỳ, Canada, và Anh Quốc, đã cấm các bánh ngọt nhân có lòng đỏ trứng gà nếu chúng được gữi từ Trung Quốc, do sự lo ngại về an toàn thực phẩm [food safety concerns], theo China News

Dù cho có nhiều người thực sự khao khát dịp lễ này, họ có thể nhận được bánh trung thu gửi qua đường bưu điện từ Trung Quốc. Nhưng ngay cả những hạn chế còn tùy thuộc vào bạn đang ở đâu. Những hạn chế gửi thư như sau đây, theo Thời báo Đại Kỷ Nguyên, phiên bản tiếng Trung:-Hoa Kỳ: Bất kỳ sản phẩm nào có thịt, gia cầm, hoặc trứng phải qua sự khám xét của các cơ quan kiểm tra Hoa kỳ. hoặc có một cơ quan quản lý thực phẩm quốc tế được chấp thuận, giám sát việc sản xuất. Người nhận các sản phẩm phải xuất trình một giấy chứng nhận vệ sinh và phải chịu sự kiểm tra việc nhận nhân [bánh trung thu].-Canada: Gửi bánh trung thu qua bưu điện phải có kèm theo thông tin và tài liệu. Lọai nhân bánh trung thu nhập khẩu không thể chứa lòng đỏ hay thịt.-Anh: [bánh trung thu qua bưu điện] phải qua kiểm tra bởi các cơ quan y tế địa phương. Gửi bánh trung thu qua bưu điện phải có kèm với thông tin và tài liệu. Một khoản phí kiểm tra 60 pound cho mỗi gói thư.-Úc: [bánh trung thu] chỉ có thể được gửi như quà tặng vào kỳ nghỉ và không được chứa lòng đỏ trứng, thịt, hoa quả khô, bưởi, trái cây, và taros. _
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.08.2011 23:29:29 bởi Phù Vân >

triart
  • Số bài : 1556
  • Điểm: 14
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 10.03.2008
  • Nơi: Sai Gon.VN
RE: Câu Lạc Bộ TRI ÂM - 29.08.2011 23:35:32
0






Mẹ ơi, quê hương ngàn mảnh mỏi mòn!    

...

[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/48934/90CEE1CC63274A21901B0695AA5E55FE.jpg[/image]

Mong-chờ..!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.08.2011 05:07:38 bởi Ct.Ly >
Attached Image(s)
Dừng bước giang hồ
Dâng Đời nét quẹt !

Phù vân
  • Số bài : 360
  • Điểm: 6
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 08.01.2011
RE: Câu Lạc Bộ TRI ÂM - 29.08.2011 23:40:42
0












                                                            Mẹ ơi ! quê hương nghìn mảnh mỏi mòn...
                                                            thơ dohop . diễn đọc Dzuylynh.mp3


Mẹ ơi, quê hương ngàn mảnh mỏi mòn!


Quê hương ơi, vẫn còn hay tan vỡ?
Vẫn hình cong chữ S cạnh biển đông?
Sóng gió to có rạn nứt có bào mòn,
Trời nắng gắt có bảo toàn thân trinh trắng?

Quê hương ơi, ta yêu người như khoai sắn
Như lúa vàng, như sữa ngọt mẹ nuôi ta
Như lời răn mẹ dạy ta thật thà
Dạy yêu nước, thương người và bình đẳng

Nhưng, xót xa, thịt da tan trăm mảnh
Mảnh quyền hành mảnh yếu ớt mảnh lai căng
Mảnh nổi trôi, mảnh sa đọa, mảnh hung tàn
Mảnh chiến thắng mảnh dạt trôi muôn phía

Mẹ Việt Nam ơi, mảnh nào là đồng loại?
Mảnh nào là bụi, là đất, là thịt xương?
Mảnh nào là quặng mỏ hay miểng đạn chứa oan hồn?
Mảnh nào ăn được dù còn tanh mùi máu?

Quê hương ơi mảnh nào là giả tạo?
Mảnh nào còn, mảnh nào mất trong u mê?
Có ngày nào ta xa xứ, ta trở về
Đến chốn cũ, có còn là quê cũ?

Đến chốn cũ ta gọi nhau “người Việt”?
Hay gọi chung nhau bằng hai chữ “Việt kiều”?
Đã mất rồi, mình đồng cảnh với nhau
Chúng ta cùng là hồn hoang trôi dạt?

Vì tất cả mất rồi thân xác Việt
Ta cùng buồn, cùng hổ thẹn, lẫn ăn năn
Cùng khóc ròng, giọng ngượng nghịu lai căng
Ta bình đẳng, vì ta cùng mất mát?

Mất hết rồi anh em khỏi bắt nạt
Chẳng còn gì để mất cho ngoại bang
Bình đẳng với nhau, mình là đống xương tàn
Cùng bồi đắp đất người thêm màu mỡ!


dohop, mùa Xuân Nam Bán Cầu 2 Tháng 9, 2009



<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.08.2011 05:36:11 bởi Phù Vân >

Phù vân
  • Số bài : 360
  • Điểm: 6
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 08.01.2011
RE: Câu Lạc Bộ TRI ÂM - 30.08.2011 05:39:40
0
Niềm Tự Hào Dân VIỆT.

Những vũ khí Đại Việt khiến quân thù sợ ‘vỡ mật’

(ĐVO) Bằng trí thông minh, sáng tạo và tinh thần độc lập, tự cường, cha ông ta đã phát triển nhiều loại phương tiện chiến tranh đặc thù đạt hiệu quả cao trên chiến trường và khiến kẻ thù phải kinh hãi.

>> Khám phá 'chiến thuyền' của Thủy quân Việt xưa
>> Quân thủy hùng mạnh và chủ quyền biển đảo triều Lê (kỳ 4)
>> Chỉ tồn tại 7 năm, Thủy quân nhà Hồ vẫn mạnh vượt thời đại (kỳ 3)
>> Sức mạnh thủy quân qua các vương triều Đại Việt (kỳ 2)
>> Sức mạnh Thủy quân Việt 'từ cổ chí kim' (kỳ 1)

Trải qua hàng nghìn năm dựng nước và giữ nước, dân tộc Việt đã đương đầu và đánh bại rất nhiều kẻ xâm lược hùng mạnh. Trong quá trình lịch sử này, bằng trí thông minh, sáng tạo và tinh thần độc lập, tự cường, cha ông ta đã phát triển nhiều loại phương tiện chiến tranh đặc thù, đạt hiệu quả cao trên chiến trường và khiến kẻ thù phải kinh hãi.

Nỏ Liên châu - “súng máy” của người Việt cổ

Cung, nỏ là loại vũ khí tầm xa quan trọng bậc nhất trong các đạo quân vào thời kỳ hoả khí chưa xuất hiện. Người Việt đã sử dụng chúng từ rất sớm, với bằng chứng là những mũi tên đá có niên đại từ cách thời kỳ Phùng Nguyên (cách đây 3.500 - 4.000 năm) đã được tìm thấy.

Đến thời kỳ Âu Lạc, kỹ thuật chế tạo cung nỏ đã đạt đến một tầm cao mới khi tướng quân Cao Lỗ sáng chế ra nỏ Liên châu, loại vũ khí sát thương rất lớn với khả năng bắn ra nhiều mũi tên liên tiếp.









Mô hình nỏ Liên châu do Bảo tàng Lịch sử quân sự Việt Nam phục dựng năm 2009.
Loại nỏ này đã được thần thánh hóa với cái tên Linh Quang Kim Trảo Thần Nỏ, gắn với truyền thuyết thần Kim Quy đưa cho An Dương Vương một chiếc móng của mình để làm lẫy nỏ. Bởi vậy mà dân gian thường gọi đây là nỏ thần.

Sử tích kể lại, khi Triệu Đà cho quân xâm lược Âu Lạc, chúng đã hứng chịu các mũi tên từ nỏ Liên châu bắn ra như mưa, thây chết chồng chất và phải lui binh. Về sau quân giặc sợ tới mức cứ đem nỏ ra chĩa vào là chúng không dám đến gần. Đương thời, nỏ liên châu trở thành thứ vũ khí vô địch của nước Âu Lạc.

Chuyện thần Kim Quy cho vuốt chỉ là huyền thoại, và tư liệu về nỏ Liên châu ngày nay chỉ còn rất mơ hồ. Nhưng trong một số thư tịch cổ của Trung Quốc, sự tồn tại của những loại nỏ bắt một phát ra được nhiều mũi tên qua một cái ống như kiểu nòng súng ở nước Việt đã được ghi nhận.

Cọc gỗ Bạch Đằng – án tử hình cho đội quân xâm lược

Gắn với các chiến thắng huyền thoại trên sông Bạch Đằng, những chiếc cọc gỗ đã trở thành thứ vũ khí hủy diệt đặc thù của người Việt mà không nơi nào khác có được.

Lần đầu tiên những chiếc cọc gỗ chôn vùi quân xâm lược là vào năm 938, khi vua Nam Hán phải thủy quân tràn vào nước ta qua ngả sông Bạch Đằng. Tướng Ngô Quyền đã huy động quân dân đẵn gỗ, đẽo cọc vát nhọn, bịt sắt cắm đầy lòng sông Bạch Đằng ở những chỗ hiểm yếu gần cửa biển tạo thành một trận địa ngầm, hai bên bờ có quân mai phục.








Cọc gỗ được thủy quân Trần Hưng Đạo chôn dưới sông Bạch Đằng để phá thuyền giặc tại Yên Giang, Yên Hưng, Quảng Ninh.
Khi nước triều lên ngập bãi cọc, Ngô Quyền dụ quân giặc từ vịnh Hạ Long vào sông Bạch Đằng rồi vờ thua chạy. Đến khi thủy triều rút, ông hạ lệnh cho toàn quân đánh quật mạnh khiến đoàn thuyền hốt hoảng tháo chạy. Đến gần cửa biển thì chúng sa vào bãi cọc nhọn, bị vỡ và bị đắm gần hết và nhận phải nhận lấy kết cục thảm bại.

Năm 1288, danh tướng Trần Hưng Đạo lại áp dụng trận địa cọc ngầm của Ngô Quyền 350 năm trước. Lần này, những kẻ bị trừng phạt là đạo thủy binh hùng mạnh của quân Nguyên với kết cục là hơn 3 vạn quân và gần 400 chiến thuyền đã bị quân dân nhà Trần tiêu diệt và bắt sống chỉ trong vòng một ngày.

Các chiến thắng lẫy lừng kể trên đã biến những chiếc cọc gỗ mộc mạc trả thành thứ vũ khí kinh điển trong lịch sử quân sự Việt Nam cũng như trên thế giới.

Voi chiến - binh chủng đặc biệt

Là mảnh đất loài voi sinh sống, người Việt đã sớm sử dụng voi như một loại vũ khí đặc biệt trong các cuộc chiến. Khi hành quân, voi là phương tiện chuyên chở vũ khí, lương thảo. Khi chiến đấu, voi trở thành chiến cụ đầy uy lực, có thể dùng vòi, ngà và chân tiêu diệt địch, phá rào luỹ mở đường tiến cho bộ binh. Với ưu thế của mình, voi chiến luôn trở thành nỗi kinh hoàng của quân xâm lược phương Bắc.







Hai Bà Trưng cưới voi đánh giặc đã trở thành hình tượng bất hủ của sử Việt.

Tài sử dụng voi trận của người Việt đã được biết đến với hình ảnh “cưỡi voi đánh giặc” của Bà Trưng, Bà Triệu. Thời Tiền Lý, Lý Thường Kiệt đã đưa voi chiến vượt biên giới tham gia chiến đấu ở thành Ung Châu (1075), gây cho quânTống nhiều khốn đốn. Voi cũng theo Trần Hưng Đạo đi đánh giặc Nguyên (thế kỷ 13), tham gia giữ thành Đa Bang trong kháng chiến chống Minh thời Hồ (1406) hay hiện diện trong cuộc trường chinh 10 năm khởi nghĩa của Lê Lợi.

Các đơn vị voi chiến được sử dụng rộng rãi hơn từ thời Trịnh, Nguyễn và đạt đến đỉnh cao vào thời Tây Sơn. Với tài quân sự của mình, Nguyễn Huệ đã biến voi thành một lực lượng hỏa lực cơ động, mang theo đại bác và hỏa pháo trên lưng, thực hiện nhiệm vụ của một phương tiện đột kích đáng sợ. Đó là những thay đổi vượt bậc so với các đội tượng binh thời trước đó.

Trận đánh điển hình cho tài dùng voi của Nguyễn Huệ là trận Ngọc Hồi - Đống Đa (1789), khi 100 voi chiến của quân Tây Sơn đã làm đội kỵ binh của quân Thanh khiếp đảm, dẫm đạp lên nhau bỏ chạy về đồn.

Những sáng chế vĩ đại của Hồ Nguyên Trừng

Thần cơ sang pháo và Cổ lâu thuyền được coi là hai phát minh lớn về vũ khí và trang bị của thời nhà Hồ, cũng như của toàn lịch sử dân tộc. Đây là thành quả sáng tạo của nhà sáng chế lỗi lạc Hồ Nguyên Trừng.

Ở nước ta, thuốc súng xuất hiện khá sớm, được sử dụng trong các lễ hội và cả trong quân sự. Từ cuối thế kỷ 14, quân đội Đại Việt đã được trang bị, sử dụng hoả khí phổ biến và có hiệu quả.

Đầu thế kỷ 15, Hồ Nguyên Trừng đã kế thừa và cải tiến kỹ thuật đúc súng và chế tạo ra súng Thần cơ (còn gọi là Thần cơ sang pháo), kiểu đại bác đầu tiên ở nước ta. Loại súng này sử dụng đạn đúc bằng chì, gang hoặc đá, có sức xuyên và công phá tốt, hiệu quả sát thương và uy hiếp tinh thần quân địch rất cao.







Thần cơ sang pháo của Hồ Nguyên Trừng là kiểu đại bác đầu tiên của người Việt.
Dù Trung Quốc là nơi phát minh ra thuốc súng nhưng trong cuộc xâm lược Đại Việt, quân Minh vẫn không tránh khỏi nỗi kinh sợ trước hoả lực của Thần cơ sang pháo. Khi chiếm được những khẩu pháo này, chúng rất đỗi ngạc nhiên và khâm phục vì Thần cơ sang pháo có nhiều ưu thế hơn hẳn các hoả pháo của quân Minh.

Những cỗ Thần cơ sang pháo nhanh chóng được chở về Trung Quốc. Vua Minh lập tức ra lệnh bắt Hồ Nguyên Trừng về làm quan phụ trách chế tạo binh khí, vận dụng phương pháp chế súng thần cơ để trang bị cho quân đội mình.

Trước họa xâm lăng của nhà Minh, Hồ Nguyên Trừng cũng chế tạo ra thuyền Cổ lâu – một loại thuyền chiến lớn đóng đinh sắt, có hai tầng boong với hàng chục tay chéo và hai người điều khiển một mái chèo. Cổ lâu thuyền vừa được dùng để tải lương, vừa sẵn sàng chiến đấu khi được trang bị súng Thần cơ đầy uy lực.

Theo mô tả, nếu thuyền bình thường có một đáy, thì Cổ lâu thuyền được làm thêm một “đáy” nữa, chia bụng thuyền làm hai phần: phần dưới để lính chèo thuyền, phần trên giấu lính chiến đấu. Hiện nay tài liệu về những con thuyền Cổ Lâu còn lại rất hiếm hoi.

‘Pháo đài biển khơi’ Định Quốc

Cuối thế kỷ 18, cuộc cách mạng công nghiệp cùng nhu cầu xâm lược thuộc địa của người châu Âu đã dẫn đến sự ra đời của những của những chiến hạm nhiều tầng pháo, loại vũ khí uy lực nhất trên biển thời ấy. Đối với nhiều triều đại phong kiến phương Đông, những chiến hạm này thực sự là những mối đe dọa khủng khiếp.

Tự tin trước những con “quái vật” đó, Nguyễn Huệ chủ trương đóng những chiến hạm có sức mạnh tương đương dựa trên việc tiệp thu kỹ thuật tiên tiến của phương Tây và tận tụng tay nghề khéo léo của của những người thợ đóng thuyền ở Đàng Trong. Và chiến hạm khổng lồ Định Quốc (nhà Nguyễn gọi là Đại Hiệu) đã ra đời. Đây thực sự là những pháo đài lớn di động trên biển với khả năng chở được voi chiến và trang bị tới 50 - 60 khẩu đại bác hạng nặng. Vào thời điểm cao trào, thủy quân tây Sơn có gần 20 chiếc “pháo đài” như vậy.

Chaigneau và Barizy, hai sĩ quan Pháp từng trực tiếp giáp mặt với quân thuỷ Tây Sơn đã phải thừa nhận sức mạnh của những chiến hạm Tây Sơn nằm ngoài trí tưởng tượng của họ. Theo họ, số pháo, cỡ pháo và số lính trên các chiến hạm Định Quốc hoàn toàn tương ứng với các hạng chiến hạm hạng nặng ở châu Âu và vượt xa các chiến hạm mà Pháp, Bồ Đào Nha đã cung cấp cho Nguyễn Ánh.

Với những chiến hạm khổng lồ Đinh Quốc, triều đại Tây Sơn đã tạo ra một bước nhảy vọt trong lịch sử kỹ thuật quân sự nước ta.

vosan
  • Số bài : 6
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 28.08.2011
RE: Câu Lạc Bộ TRI ÂM - 30.08.2011 09:57:22
0

Trích đoạn: Phù Vân




Hoa hậu Jennifer Phạm

CÓ NHỮNG ĐƯỜNG CONG

có những đường cong trên cánh Sen
đường cong không thị hiện sang hèn
đường cong chẳng thiết gì hơn kém
tinh khiết không màng chê với khen

có những đường cong trên dáng em
nhác trông Béhộp phải e hèm
hành đôi mắt Tuấn căng như kẻm
một sáng thu về mơ bánh kem

có những đường cong buổi nhá nhem
anh tư dzui dzẻ nấp sau rèm
ngỡ trăng mười sáu dang tay tém:
- dẹp lép bên rèm khoe cái kem !!!

có những đường cong khe suối em
tàu man tham vọng ngẩn ngơ thèm
rắp tâm thôn tính hòng thâu tém
cướp suối đoạt đồi trong bóng đêm

có những đường cong như cái lu
làm em phát hãi khóc lu bù
nhải trai mong sớm thành ông cụ
ao ước dzui cùng em với lu

có những đường cong trên cái trôn
biết bao quân tử xuyến xao hồn
yếm thắm em giăng từ ngang rốn
trấn thủ lưu đồn bao xác chôn

có những đường cong pa ra bôn
đỉnh cao trí tệ cóc ra hồn
rúc hang bắc chó ngày đêm trốn
nô lệ bao đời quân xảo ngôn

có những đường cong hy pẹc bôn
trèo lên tuột xuống bơ hơi dồn
ngoác mỏ toang hoang cùng đinh ngốn
ai khổ muôn đời ! chưa biết khôn ?

có những đường cong nhiều như thế
em đời dâu bể mãi nhiêu khê
kéo lê thân xác tàn thêm tệ
quân đểu ê hề ôi tái tê !!!

có những đường cong trông rất cong
cụ ông trên ảo bỗng mơ mòng
cụ bà đóng mốc ôm hoài vọng
tiếc thuở từng cong như đã cong !

có những đường cong ai cũng mong
coi chừng công cốc mất toi chồng
trai tơ mê mẩn đành câm họng
tan nát gia đình có biết không !!!

có những đường cong Ong chẳng mong !

Ong tháng tám













[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/102299/C12C2BB8253142628A28107F56220A52.jpg[/image]

Những đường cong của cuộc đời

 
 
Có những đường cong như đóa môi
Màu hồng năm ấy đã phai rồi
Mặn ngọt, đắng cay hòa nước mắt
Nứt nẻ theo mơ, vỡ theo đời
 
Có những đường cong như áng mây
Nhẹ buông áo trắng vai em gầy
Đất nước thật gần nhưng xa mãi
Nên tình phụ tử chẳng đong đầy
 
Có những đường cong như đường cong
Mỏi mòn ta mãi chạy lòng vòng
Ta đu dây cáp qua dòng nước
Bầy khỉ trên cao cũng hài lòng
 
Có những đường cong như trái chuối
Loài khỉ mập lù đưa tay với
Cùng là đỉnh cao của trí tuệ
Muôn năm thủy tổ của loài người
 
Có những đường cong như nước tôi
Mòn dần theo vận nước nổi trôi
Bởi đất đê hèn nên núi nhục
Rừng tàn sóng nước cũng ngậm ngùi
 
Có những đường cong như sợi râu
Sợi thì gần đít sợi gần đầu
Sợi nào gần bác, gần cha mẹ
Rồi theo cát bụi, cũng bạc màu.
 
v.s



Attached Image(s)

vosan
  • Số bài : 6
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 28.08.2011
RE: Câu Lạc Bộ TRI ÂM - 30.08.2011 10:06:31
0


Nơi có Trống Đồng và  những hiện vật quý giá mang đậm tinh thần dân tộc













<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.08.2011 10:20:52 bởi vosan >

dohop
  • Số bài : 516
  • Điểm: 8
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 21.04.2009
  • Nơi: Nam Bán Cầu
RE: Câu Lạc Bộ TRI ÂM - 30.08.2011 10:11:18
0



LÂM NGỐ - CHƯƠNG MƯỜI LĂM


Diễn đọc: Dzuylynh và Mỹ Hà





http://www.box.net/shared/ys8jz7r9k7b6hktfzjjs 



 Ghi chú:


 
Gộc = Grurck, một thổ dân trong bộ lạc ăn thịt người của ông Sâm (Sam)
Đan Nhi = Doris, một tên phái nữ. Trong truyện là tên của một con khỉ.
 
 
(Chương 15)



Và tụi tui đây, tại rẫy trồng Cô-tông. Bao nhiêu mẩu rồi thiêm bao nhiêu mẩu bông vải được mở thiêm, giống y như là một chổ “học tập” cải tạo trong cái xứ mọi này – tui đả nghỉ là chỉ “học” ít từng mà bi dờ thì hổng biếc ngày nào mới dìa .  Niếu có cái dì đó gọi là chắc chắng trong đời tui, thì đó là, tui sẻ hổng bao dờ muốn trở thành một nông dân trồng bông vải, niếu tụi tui có thể mang cái đít của tụi tui ra khỏi cái chổ khỉ gió này.
 
 
Một số sự diệc đả sảy ra sau cái ngày đầu tiên ở trong rừng rậm dới Sâm Đại Ca và cái đám mọi ăn thịt ngừi.  Đầu tiên, Thiếu tá Thu dới tui đả thiết phục được Sâm Đại Ca, ổng hổng có ép tụi tui trao Thu Sương cho bộ lạc của ông ta ăn nửa. Tụi tui phải năn nỉ tên mọi bự này, nói là dùng Thu Sương như là người dúp việc cho tụi tui trồng bông vải thì có lợi hơn là biến Thu Sương thành một món ăn. Và bởi dậy, mổi ngày tụi tui có Thu Sương dới tụi tui ở rẩy, nó củng đội cái nón rơm và xắch một cái bao bố để trồng bông.
 
 
Một chiện nửa sảy ra, khoản 3 hay 4 từng sau, tên mọi bự Sâm Đại ca tới cái chòi của tụi tui rồi nói, “Lâm nè, chú mày có biếc chơi cờ tướng quấc tế hông?”
 
 
Và tui nói, “Hông.”
 
 
Và rồi hắn nói, “Vậy sao, chú là dân đại học Há-Vợt, chú phải thích chơi cờ tướng chứ?”
 
 
Và tui gật đầu, và nhờ đó mà tui đả được học cách chơi cờ.
 
 
Mổi bủi chiều sau khi tụi tui xong công diệc ở rẩy cô tông, Sâm Đại Ca lấy bộ cờ tướng ra rồi tụi tui ngồi chung quanh đống lửa, và tụi tui chơi cờ cho tới điêm khuyêa. Ổng chỉ tui tất cả các bước đi của quân cờ, và trong mấy ngài đầu, ổng chỉ tui dìa chiến lược luôn. Nhưng sau đó, ổng hổng chỉ tui thêm nửa bởi dì tui đả thắng ổng một hai ván.
 
 
Sau một thời dan, mấy dán cờ càng lút càng kéo dài lâu hơn. Có khi nó kéo dài mấy ngày bởi dì Sâm Bự hổng quyết định được phải đi con cờ nào và đi ra làm sao. Ổng ngồi ngiên cú mấy con cờ lâu lắm để mà chỉ nhíc một guân cờ, thế nhưng tui lúc nào củng có cách thắng ổng. Thỉnh thoản ổng thua, ổng tức ổng dử lắm, đến nổi ổng lấy cây thụi dô chưng ổng hay tự ổng dọng đầu dô mấy tảng đá hay mấy thứ như dậy.
 
 
“Chú mày là dân Há-Vợt mà sao chơi cờ khá góa,” ổng sẻ nói như dậy, hay là ổng sẻ nói, “Lâm, chú mày coi kỷ coi, tại sao chú mày đi con cờ đó dậy?” Tui sẻ hổng có nói dì hết, hay tui chỉ nhún vai, và cái điều này làm cho Sâm Bự nổi khùng luôn.
 
 
Một hôm tên mọi bự Sâm nói, “Chú mày biết hông, Lâm, tao rất mừng dì có chú mày tới đây, nhờ dậy mà tao mới có người chơi cờ dới tao, và tao củng hết xức mừng dì tao đả cứu chú mày ra khỏi cái nồi nấu thịt. Chỉ có một điều là, tao thiệc là rất muốn thắng chú mày một ván cờ!”
 
 
Khi mà tên mọi bự này nói chiện dới tui như dậy, hắn lè lưỡi liếm miếng thịt hắn đang ăn, dà một tên ngu ngốc như tui củng có thể nghỉ ra được là niếu tui chỉ cần để cho tên mọi này thắng tui một ván cờ, hắn xẻ thỏa mản, xong rồi hắn sẻ biến tui thành bửa ăn tối của hắn luôn. Và bởi dì dậy, lúc nào tui củng rấc thận trọng, chắc là bạn hiểu ý tui muốn nói cái dì rồi?
 
 
Củng trong lúc này, có một chiện rất là lạ lùng xảy ra dới Thiếu tá Thu.
 
 
Một hôm, khi cổ đang đi từ rẩy cô-tông dìa nhà cùng dới Thu Sương dà tui, một cánh tay đen thui từ một bụi rậm bù xù thò ra ngoắc ngoắt kiêu cổ lại gần. Tui và Thu Sương ngừng coi chiện dì, thì thấy thiếu tá đi tới cái bụi đó rồi nói “Ai ở trỏng dậy?” Và bấc thình lìn, cánh tay đen thùi đó lú ra nửa rồi nắm kéo thiếu tá Thu dô bụi. Sương và tui nhìn nhau rồi chạy tới cái bụi đó. Thu Sương tới đó trước, còn tui thì chửng bị nhảy dô bụi thì đúng lúc đó Thu Sương cản tui. Nó bắc đầu lắc đầu và đưa tay ra dấu kiêu tui tránh ra chổ khác, và tụi tui đi xa cái bụi rậm này một chúc xíu rồi chờ. Có đủ thứ âm thanh phác ra từ bụi rậm, và cái bụi đó đang lắt dử dội. Cuối cùng tui đoán được chiện dì đang sảy ra, nhưng qua cái âm thanh phát ra từ thiếu tá thì cổ có vẻ hổng bị nghuy hiểm hay bị cái gì hết, và bởi dậy, Thu Sương và tui đi trở dìa làng trước.
 
 
Khoản một tiếng sau, thiếu tá Thu đi tới cùng dới một tên mọi bự đen thui, tên này đang nở một nụ cười bự và dài đụng hai cái tai hắn luôn. Cổ đang nắm tay hắn và dẩn hắn đi cùng. Thiếu tá Thu đưa tên mọi này dô cái chòi hồ-vẹo rồi nói dới tui, “Lâm, tui muốn dới thiệu dới anh, đây là anh Gộc,” rồi cổ dẩn hắn tới tui.
 
 
“Chào anh,” tui nói. Tui đả thấy cái anh chàng này lòng dòng trong làng trước đây. Gộc cười và gậc đầu, và tui gậc đầu chào lại. Còn Thu Sương, nó thòng tay xuống gải hai trái banh của nó.
 
 
“Gộc muốn mời tui goa ở chung dới ảnh,” cổ nói, “và tui nghỉ là tui sẻ chấp nhận lời mời đó, bởi dì cái chòi này có lẻ là hơi chật cho 3 đứa chúng ta, anh Lâm có ý kiến dì hông?”
 
 
Và tui gậc đầu tán thành.
 
 
“Anh Lâm. Anh đừng có nói cho ai biếc dìa chiện này nghe?” Thiếu tá Thu nói.
 
 
Bây giờ thì tui thắc mắc, tui thiệc muốn biếc cổ nghỉ là tui có thể nói cái chiện khỉ này cho ai nghe? Nhưng mà tui chỉ lắt đầu, và Thiếu Tá Thu gom mấy thứ khỉ của cổ rồi dời goa ở với tên Gộc. Chiện xảy ra là như dậy đó.
 
 
Ngày, tháng và cuối cùng là nhiều năm tới rồi đi thiệc là lẹ, và mổi ngày, tui, Sương và Thiếu Tá Thu làm diệc ở cánh đồng bông vải cò bay thẳng cắnh, và tui bắc đầu cảm thấy tui dống như là một bát nông phu hay là Bác Ba Phi gì đó. Mổi tối, său khi đập nát cái tên mọi bự Sâm Đại Ca trong một màn cờ tướng, tui đi dô cái hồ-vẹo rồi ngồi trong đó một hồi dới Thu Sương. Tới một lúc nào đó tui hổng nhớ nửa, Thu Sương dới tui coi như có thể nói chiện được dới nhau, cùng gầm gừ hay nhăng mặc khỉ khọt và guơ tay quơ chưng. Sau một thời gian dài, tui đạt được khả năng để tổng hợp lại được chiện đời của Thu Sương, và thiệc ra chiện đời của Thu Sương củng đáng thương hại y chang như cái chiện đời của  tui.
 
 
Khi mà Thu Sương còn là một con khỉ nhỏ, một hôm ma ma và pa pa của nó đang đi trong rừng thì có một đám người tới tung một cái lưới dô hai con khỉ rồi bỏ thuốc mê rồi bắc đem đi mấc tiêu. Thu Sương phải ở dới cô chú của nó cho tới khi nó bị đuổi đi chổ khác bởi vì nó ăn nhiều quá, và rồi từ đó, Thu Sương phải ở một mình.
 
 
Ở một mình củng hổng có sao, Thu Sương chỉ đu từ cái cây này qua tới cái cây khác và ăn chuối cho tới một ngày nó tò mò, muốn biếc chiện dì đang xảy ra trong phần còn lại của thế dới, và nó đu từ từ, chiền từ cây này tới cây kia cho tới khi nói tới được một cái làng ở ngoài bìa rừng.  Nó khác nước nên nó đi xuống ngồi bên một dòng suối để uốn chúc nước thì có một anh chàng đang chèo một cái ca nô đi ngang. Thu Sương chưa thấy cái ca nô bao dờ, nên nó cứ ngồi đó nhìn chiếc ca nô tiến tới gần nó. Nó nghỉ là cái anh chàng trên ca nô sẻ cho nó đi thử, nhưng hổng ngờ, tên này lấy cái mái chèo đập mạnh dô đầu nó rồi cột nó lại như cột một con heo, và sự diệc kế mà nó biết là tên này bán nó cho một tên khác, và cái tên sau này để Thu Sương vô một cái triển lảm thú vật ở Ba Lê.
 
 
Có một con khỉ tinh tinh khác trong đợt triển lảm này, một con khỉ cái tên là Đan Nhi, là một nàng khỉ đẹp và duyên dáng nhức mà Thu Sương từng thấy, và sau một thời gian, Thu Sương và Đan Nhi yêu nhau. Cái tên tổ chức triển lảm đưa hai con khỉ đi dòng quanh thế dới, và tại bấc cứ triển lảm nào, cái hấp dẩn chính của hai con khỉ này là nhửng màn ái ân độc đáo, nên cái tên này để hai con khỉ này dô chung một cái lồng cho mọi người coi – và đó chính là cái loại “triển lảm” mà Thu Sương đả phải trải goa. Dù sao đi nửa, đó là một điều hết sức sấu hổ cho Thu Sương, nhưng mà đó là cái cơ hội di nhức để mà nàng dới chàng được gặp nhau.
 
 
Và rồi trong một cuộc triển lảm ở Nhựt Bảng, một tên đi tới gặp cái tên tổ chức triển lảm rồi ra giá cả mua Đan Nhi. Và bởi dậy, Đan Nhi bị đưa đi mất tiêu, Thu Sương hổng biết là ở chổ nào nửa, và nó bị lại bị cô đơn một mình một lần nửa.
 
 
Cái biến cố đó đả làm thay đổi hoàng toàn tính tình của Thu Sương. Nó trở nên cạu quọ, và khi ngừi ta trưng bầy nó, nó chỉ cào nhàu và gầm gừ và cuối cùng thì nó bắc đầu bốc kức rồi ném cức qua song chuồng khỉ, dô cái đám khách đả trả nhiều tiền để coi mấy con khỉ thường làm chiện gì.
 
 
Cái màn ném kít kéo dài một thời dan thì cái tên tổ chức triển lảm chịu hết nổi nên đả bán Thu Sương cho NASA và đó là nguyên do tại sao Thu Sương cuối cùng phải ở đây dới tui. Tui có thể hiểu tâm trạng của Thu Sương chúc ít, bởi dì nó cô đơn và vẩn nhớ Đan Nhi, và tui thì vẩn cô đơn và vẩn nhớ Mỹ Duyên, và hổng có ngày nào trôi goa mà tui hổng tưởng tượng chiện dì đả và đang sảy ra dới nàng. Nhưng mà như bạn thấy đó, tui và Thu Sương, cả hai đứa tụi tui đang bị kẹt cứng ở cái dùng kinh tế mới khỉ này để lao động là dinh quang và còn sở hữu đầy dẩy cái thứ quý hơn là đọc lặp tự ro nửa – tức là  tụi tui hổng có cái khỉ dì hết.
 
 
Cái kế goặch canh nông cô tông của Sâm Đại Ca đả phát triển hết cở, ngay cả một tên điên củng hổng thể mơ tưởng là nó có thể phát triển dử như dậy.  Tụi tui trồng dà thu goạch từng kiện từng kiện bông vải thiệc bự dà cái đám mọi chất bông dải dô nhửng cái cái nhà thiệc là bự, củng mái rơm vách rơm nhưng được dựng hỏng khỏi mặc đấc. Cuối cùng thì tới cái ngày Sâm Đại Ca nói là ổng sắp xửa đóng một cái thuyền bự – một cái xà lang – để mà chở cái đám cô-tông và mạo hiểm tiềm đường vượt qua cái xứ sở của người Bích My rồi đi xuống tới cái chổ mà tụi tui có thể bán bông vải để làm dàu cho bọn mọi.
 
 
“Tui đả tính toán hết tấc cả rùi,”  tên mọi bự Sâm nói. “Đầu tiên, tụi mình đấu dá cái đám cô tông để có tiền. Song rồi tụi mình đi mua nhửng thứ mà nhân dân cần.”
 
 
Tui mới hỏi ổng nhân dâng cần cái gì, thì ổng nói, “Ồ, ông bạn biết hông, chuổi hạt và đồ nử trang rẻ tiền,  có lẻ một hay hai cái gương soi – một cái ra-dô xách tay, có lẻ thiêm một hộp xì gà Cu Ba Cu Bác dì đó – một vài két rượu.”
 
 
Và đó là cái loại giao kèo mà tụi tui đồng ý dới Sâm Bự.
 
 
Dù xao đi nửa, nhiều tháng trôi goa, và tụi tui thu hoạch cái mớ bông cuối cùng của vụ mùa. Sâm Bự đả làm gần song cái xà lang để đi sông và để đưa tụi tui đi xiên goa xứ sở Bích My để tới một thị trấn, và vào một bủi tối, trước khi tụi tui xuất hành, bọn mọi tổ chức một đám “múa tập thể” để ăn mừng và để đuổi đi cái đám cô hồn các đảng thành ủy đi.
 
 
Tòn bộ bộ lạc tập trung chung goanh ngọn lửa và cùng hát “bu-la bu-la” và đánh trống ùm ùm.  Bọn mọi củng lôi một cái nồi bự nấu thịt ngừi ra và để nó trên ngọn lửa, cái nồi đang sôi bốc hơi nước, nhưng Sâm đại ca nói là dân của ổng làm như dậy cho có “hình thức” mà thui.
 
 
Tụi tui ngồi đó chơi cờ, và cho phép tui nói cho bạn nghe đìu này – tui hết xức “phấn khởi hồ hởi” đến mức muốn nổ tung luông!  Chỉ cần cho tụi tui tới gần một thị trấng hay một thành phố thui, và tụi tui sẻ chẩu mất tiêu luôn.  Thu Sương củng biết cái điều đó nửa, bởi dì hắn đang ngồi đó tự thọt cù léc hắn và nở một nụ cười thiệc là bự trên khuông mặc khỉ của hắn.
 
 
Tụi tui chơi được một hai ván cờ và sắp sửa chấm dức một ván nửa, khi tui bấc thìn lình nhìn xuống, và trời sập niếu Sâm Đại Ca đả hổng chiếu tướng tui, và tui đả bị rơi dô thế kẹt. Tên mọi Sâm này đang nở một nụ cười thiệt là bự, và vì trời tối thui tui hổng thấy dì hết ngoài mấy cái răng của Sâm Đại Ca, và tui đón là tui nên tìm cách thoát ra khỏi cái tình trạng này càng sớm càng tốt.
 
 
Cái dấn đề di nhứt là, tui hổng thể nghỉ ra được cách nào hết. Trong lúc tui đả góa mừng dìa thành gỏa của tui, “tui đả điếm gà con khi trứng còn chưa nở”, và chính tui đả đặc tui dô thế kẹt trên bàn cờ. Hổng còn lối nào để thoát.
 
 
Tui ngiên cứu thế cờ một hồi, cái niếp nhăn chổ trán và chưng mày nhăn nhó của tui củng tỏa sáng nhờ ánh lửa phảng chiếu từ hàm răng đang cười của tên mọi bự, và rồi tui nói, “Ai da, ai da, tui phải đi đái.”   Sâm Đại Ca gậc đầu, hắn vẩn còn cười, và tui sẻ nói cho bạn nghe, đây là lần đầu tiên mà tui có thể nhớ ra là cứ mổi lần tui nói câu đó, tui thường được ra khỏi thế kẹt hơn là bị rơi dô thế kẹt.
 
 
Tui ra phía sau cái Hồ Vẹo và tè, nhưng rồi thay dì đi trở dô bàn cờ, tui đi gặp Thu Sương và dải thích cho hắn rỏ tình cảnh của tụi tui. Rồi tui lén chui dô cái chòi của thằng Gộc và nói nhỏ dới Thiếu Tá Thu. Cổ đi ra ngoài, và tui kể cho cổ nghe hiện tình bây giờ, và cổ củng nghỉ tụi tui nên đem mấy cái đít của tụi tui ra khỏi cái chốn này trước khi tụi tui bị dô nồi, hay đại lọi như dậy.
 
 
Rồi thì, tụi tui điều quiyết định đào tẩu. Thằng Gộc, nó nói là nó sẻ đi trốn cùng dới tụi tui bởi dì nó đang yêu Thiếu Tá Thu – hay đại lọi như dậy đó, theo ngôn ngử của hắn. Dù xao đi nửa, bốn đứa tụi tui bắc đầu lủi ra khỏi làng, tụi tui đi xuống veng sông và chỉ mới sắp xửa bước dô một trong mấy cái ca nô của người thổ dân, bấc thình lìn, tui nhìn lên thì đứng trước mặc tui là Sâm Đại Ca dới khoản một ngàn tên mọi, bọn chúng có khuông mặc nham hiểm và đầy thấc vọng.
 
 
“Coi nè, ông bạn,” tên Sâm bự nói, “bộ chú mày nghỉ là chú mày goa mặc được cái tên quỷ dà này hay sao?”  Và tui nói dới hắn, “Ồ, đâu có, tụi tui chỉ muốn đi ghe tí xíu dưới ánh trăng – ông hiểu chiện này mà?”
 
 
“Hiểu chứ,” tên mọi bự nói, hắn biếc tui muốn nói dì, và rồi cái đám mọi đen túm tụi tui rồi đưa tụi tui dìa làng, tụi tui bị lôi dìa cùng dới cái đám mọi có vủ trang này. Cái nồi nấu thịt đang sôi xùng xục và khói bốc lên nghi ngúc như đang đón chào tụi tui, và đám mọi cột tụi tui dô mấy cây cột cắm sẳn dưới đất, tình cảnh của tụi tui coi bộ hổng có đẹp đẻ lắm.
 
 
“Nè, ông bạn,” tên Sâm bự nói, “Đây quả thực là một sự diệc đáng tiếc. Nhưng mà chú nên có một cái nhìn khác, bởi dì ít ra chú sẻ cảm thấy được an ủi khi biết chú có thể đáp ứng nhu cầu cho một hay hai cái bao tử đang đói. Và hơn nửa, tui phải nói cho chú biết – hổng ai có thể nghi ngờ được, chú là tay chơi cờ giỏi nhức mà tui đả gặp, mà tui từng là dô địch cờ tướng ở Đại Học Dêu trong ba năm, trong suốc 4 năm tui học ở đó.
 
 
“Và dìa phần công nương,” Sâm Đại Ca nói với Thiếu Tá, “Tui xin lổi tui đả bỏ dấu chấm hết dô chiện tình của công nương dới cái tên Gộc, nhưng mà chắt là công nương hiểu tui mà.”
 
 
“Hông, tui hổng hiểu cái trò mọi rợ đáng khinh tởm của ông,” Thiếu Tá Thu nói. “Rồi ông sẻ đi dìa đâu, tui củng nên hỏi?  Chắc là ông phải tự cảm thấy sấu hổ, và tự cảm thấy ghê tởm đối dới chính bảng thân của mình!”
 
 
“Có lẻ tụi tui có thể để công nương và cái tên Gộc dô cùng một mâm,” Sâm Bự chắc lưởi, “một chúc thịt trắng và một chúc thịt đen – và riêng tui, tui sẻ đớp cái đùi, hay có lẻ, một cái nhủ hoa – như dậy thì dừa đẹp lại vừa ngon và kiểu cắch.”
 
 
“Ông là cái đồ hèn hạ hổng thể diển tả nổi, ông đúng là một cái… lìn!” Thiếu tá Thu nói.
 
 
“Công nương muốn nói tui là cái gì củng được,” Tên Sâm Bự nói. “Và bây giờ, chúng ta hảy bắc đầu bửa tiệc!”
 
 
Đám mọi bắc đầu cởi trói tụi tui và một đám mọi rợ đen đủi này cẩu tụi tui tới cái nồi nước sôi. Bọn này nhấc Thu Sương lên trước, bởi dì cái tên Sâm Bự nói là Thu Sương nấu rục sẻ làm cho nước ngọt hơn, và ngừi ta đang dử Thu Sương trên cái miệng nồi, chửng bị bỏ dô nồi thì, ông bà nội ơi, một mủi tên từ đâu bắng tới dô ngay một trong mấy thằng đang dử Thu Sương. Tên này rơi xuống và Thu Sương rớt đè lên ngừi hắn. Và rồi có nhiều mủi tên nửa bắng từ bìa rừng, và ai củng cuống cuồn lên hết.
 
 
“Tụi Bích Mi!” Sâm Đại Ca thét lên. “Lấy dủ khí lẹ lên!” và mọi ngừi cùng chạy đi lấy giáo mác và dao.
 
 
Bởi dì tụi tui hổng có dáo mác hay con dao nào hết, Thiếu tá, tui, Thu Sương và Gộc bắc đầu chạy tới bờ sông lần nửa, nhưng tụi tui chạy chưa được 3 thước thì bấc thình lìn, tụi tui bị chụp dô chưn bởi một loại bẩy gì đó gài ở mấy cái cây.
 
 
Tụi tui bị treo tòn teng, đầu chỏng ngượt xuốn đất y như là mấy con dơi, và khi toàn bộ máu tụi tui chảy dồn dô cái đầu thì một tên nhỏ chúc xíu đi ra từ trong bụi và hắn cười và cười khút khít khi thấy tụi tui bị như dậy.  Đủ thứ âm thanh man rợ phát ra từ trong làng, nhưng sau một hồi, tất cả điều iêm lặn.  Rồi một đám Bích My khác đi tới rồi cắt dây cho tụi tui rớt xuốn, rồi họ cột tay cột chưng tụi tui rồi kéo tụi tui trở dô làng.
 
 
Thiệc là một cảnh ngoạn mụt!  Họ đả bắc được Sâm Đại Ca dà toàn bộ cái đám mọi của ổng và đả cột tay và cột luôn chưng cái đám này.  Có dẻ như là cái đám này sắp sửa bị quăng dô nồi nước sôi.
 
 
“À, ông bạn của tui,” Sâm Đại Ca nói, “có vẻ như là ông bạn đả được cứu thoát trong một tít tắc, phải hông à?”
 
 
Tui gậc đầu, nhưng tui hổng có sua là tui có phải là thoát khỏi cái chảo dầu chiên để được dô trực tiếp dô cái ngọn lửa nướng hông nửa.
 
 
“Tui phải nói cho chú em biết,” Sâm đại ca nói, “coi bộ là tui và cái đám ngừi của tui xem như là vản tuồng rồi, nhưng mà có thể chú em còn có cơ hội.  Niếu chú em lấy cái ác-mô-ni-ca ra được và chơi một hai bài, có thể chú em được cứu đó. Vua Bích My là một tên mê nhạc Mỷ tới điên luôn.”
 
 
“Cám ơn,” Tui nói.
 
 
“Hổng có chi, ông bạn,” Sâm Bự nói. Đám Bích My đưa Sâm đại ca lên cao rồi dử ổng phía trên cái nồi nước đang sôi, rồi bấc thình lìn, Sâm Đại Ca nói lớn cho tui nghe, “Hiệp Sỉ tới Giám Mục 3 – rùi con Chốt 10 tới Vua 7 – tui đả thắng chú em như dậy đó!”
 
Sâm Bự rớt một cái tỏm thiệc lớn dô nồi nước, và rồi toàn bộ cái đám mọi bị cột chỏng ngược của ổng bắc đầu hát “bu-la bu-la” lần nửa. Tình hình của tụi tui coi bộ củng mờ mịt lắm.
 
(Hết chương 15)
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.09.2011 22:28:52 bởi Ct.Ly >

Phù vân
  • Số bài : 360
  • Điểm: 6
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 08.01.2011
RE: Câu Lạc Bộ TRI ÂM - 30.08.2011 22:40:09
0
 
GIẢI TRÍ  ĐẦU TUẦN

CHUYÊN NGỮ CÒM BÚ TỜ ! GIỜI ƠI LÀ GIỜI !!!!!
ÔI RỨC CÁI ĐẦU TIẾNG HÁNGVIỆT_VITÍNH_ CHUYÊN DÙNG


Ong tháng tám nghe phong phanh có một anh cu trí ngủ , sống cạnh cống rau muống Hà Thành có tối kiến bào chế tiếng An Nam của cụ cố A Léc Xăn Cà Rốt thành ngôn ngữ đỉnh cao loài vượn.
Nghĩa là cộng thêm vào dăm ba chữ La tin..linh tinh như F,Z,W,J...đại khái thế !
Rồi bèn vỗ bụng " khôn " phành phạch chổng khu lên mà gào ; " cái lày nà công nao của em đấy ạ ! "
nghe mừ mún ÓI lun á !
Cầu xin anh linh cụ  cố đạo Phú lang Sa ,tiền bối Phạm Quỳnh ,cụ tổ Trương vĩnh Ký và Cụ Cả Huỳnh tịnh Của tha thứ cho sự bồng bột ngu ngơ của hậu duệ bắc hà bá !
Xin đội ơn ạ !

Máy Vi Tính của Anh cũ rồi??


Cách đây mấy năm, có anh bạn ta, Mike wyen, gửi cho tôi bài kể chuyện về văn chương vi tính trong thời đại mới ở VN.
Có lẽ chưa bao giờ, bà con ở hải ngoại được đọc một bài văn đặc biệt về ngôn ngữ vi tính như thế này.
Thằng tui xin chép lại bài văn cho quý vị đọc và ráng hiểu về văn mới thời nay, vừa ngộ, vừa vui, vừa thâm thuý về những từ ngữ và ý nghĩa.
Trước hết, tôi xin chú thích vài “Cụm Từ” về vi tính của tiếng Hà Lội đã.
-
Vi tính = Computer.
- Phần cứng = Hardware.-
Phần mềm = Software.
-
Ổ cứng = Hard dish.
-
Cài đặt = Install, setup.
-
Có vấn đề = Troubleshooting.
-
Cổng vào = Entry.
-
Cấu hình = Structure, design.
-
Tương thích = Fit, interrelate.
-
Tăng kích = Enhance.
-
Tăng lực = Strengthen.
-
Xử lý = Settle, process, treating.
-
Nghẽn mạch = Blocked circuit.
-
Tăng tốc = Increase speeding.

Vi xử lý = Micro processing.
-
Xung nhịp = Rate of force, speed.
-
Chức năng = Function.
-
Tiếp thu = Accept.
-
Tiếp thụ = Receive.
-
Bộ Xử lý trung ương = Central processing system.


Và đây là bài văn kể câu chuyện 1 ông khách mua hàng tại cửa hàng vi tính, đem về không chạy sao đó, trở lại khiếu nại.
Gặp cô bán hàng dẫn giải cho.

Đây câu chuyện như sau :

-
Cô ơi ! Mua hàng về, sau khi lắp đặt, tôi thấy hình như phần mềm của cô không tương thích với cấu hình phần cứng của tôi.
Khi vừa đặt phần mềm của cô vào ổ cứng của tôi thì có sự cố xảy ra, đó là bộ xử lý trung ưong của tôi đột nhiên yếu hẳn đi rồi tắt lịm luôn !
Tôi đoán nghĩ là trong phần mềm của cô đã có sẵn mầm bệnh nội trú âm thầm rồi ?

- Ấy chết, anh đừng nói thế. Phần mềm của em tốt lắm anh ơi !
Em đã kiểm tra kỹ, đảm bảo sạch sẽ. Ai dùng qua cũng sẽ hài lòng.

- Không đâu cô à ! thật sự là có vấn đề ,
- Thế thì khi cài đặt, anh đã kích hoạt đúng mức chưa ? Anh có điều chỉnh cổng vào cho cân đối không ?
- Có chứ ! tôi đã làm theo trình tự bài bản như mọi người vẫn làm đó mà !
 Thôi thì tôi đưa cho cô cái ổ cứng của tôi cho cô xem nhá ?

Ông khách liền đưa cái phần cứng của ông ta cho cô bán hàng, để nhờ cô đặt lại vào phần mềm của cô ta vô thử.
Cô hàng loay hoay thử một lúc, cầm cái ổ cứng của ông khách lên và nói ;
 - Em thấy cái công cụ phần cứng của anh nó cũ và yếu lắm rồi ! Thế hệ phần cứng của anh cũ như thế này thì làm sao xử lý nổi thế hệ phần mềm đời mới của chúng em.? Anh có muốn xử dụng công cụ tăng kích để tăng lực không ? hàng đặc biệt Trung Quốc mới về không anh ?
- Thế có tăng kíck tốt không ? nó có thể phục hồi và tăng cường chức năng cho công cụ của tôi à ?
-
Có chứ anh ! Nó giúp tái hồi bộ vi xử lý, tăng kíck thước bộ mạch chính, còn làm tăng tốc xung nhịp của anh nữa.

 
- Được rồi , cô cho tôi cái ấy ngay đi !
- Vâng, xin anh đặt phần cứng của anh lên đây ngay, để em truyền vào nhá !
Tiếc rằng băng thông của em quá hẹp nên anh chịu khó dẩn truyền chậm từng tí một.
Đừng tham mà tiếp thu nhanh, kẻo chúng em nghẽn cả mạch.
Anh xem còn bao nhiêu khách còn chờ chúng em đây này !


-


nguồn NET
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.09.2011 08:52:25 bởi Phù Vân >

Phù vân
  • Số bài : 360
  • Điểm: 6
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 08.01.2011
RE: Câu Lạc Bộ TRI ÂM - 01.09.2011 01:36:07
0

Chào mừng vosan ghé thăm CLBT  !


Vỏ sắn sao gọi là vô sản?
Chính là ra sảng chớ còn gì !
Than dữ mà chi thư dãn đi
Nhân sinh vạn tỉ chuyện ly kỳ
Viết tới vẽ lui đời thêm bí
Đeo vòng tục lụỵ nặng mà chi?
Giải trí lành vui đi bạn hỉ !
Góp lời tri kỷ bỉ nhân ghi...






CHÌA KHÓA MÁT TƠ (master key)

Một phụ nữ hỏi Ngài Khổng Tử:
"Tại làm sao phái nữ bị hẹp hòi?
Ngài nghĩ coi
Con mà ngủ với ba người khác phái
Thì thiên hạ sẽ liền lải nhải
Rằng con là gái hư thân
Thế mà khi một nam nhân
Ngủ với cả mười thân con gái
Thì có nhiều người khoái
Cho là chàng thuộc loại đắc đào,
Là đàn ông giỏi! Thế là sao?"

Khổng Tử vuốt râu cười đáp nhẹ:
"Dễ hiểu thôi, con nhé
Khi một ổ khóa mở được bởi ba chìa
Thì con nghĩ xem kìa
Người ta gọi đó là khoá dõm
Còn một chìa thâu tóm
Khóa khác nhau vẫn mở được ngon ơ
Gọi là chìa khóa mát tơ!"...
Ôi chân lý đó bao giờ sai được!!!

Woman asks: If I sleep with three men, everyone calls me a slut. But when a man sleeps with ten women, every one calls him a real man. How come . . . ???

Confucius replies:
"It's very simple. When one lock can be opened by three different keys, it's a bad lock. But when one key can open ten different locks, we call it a MASTER KEY ..."

<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.09.2011 08:59:59 bởi Phù Vân >

Phù vân
  • Số bài : 360
  • Điểm: 6
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 08.01.2011
RE: Câu Lạc Bộ TRI ÂM - 01.09.2011 08:27:13
0

ĐỌC BÁO GIÙM BẠN


Đại họa cho nước Mỹ & Việt Nam và nhân loại

http://baomai.blogspot.com/
BaoMai

Theo tài liệu được công bố trên “TẬP CHÍ CÁC VẤN ĐỀ CHIẾN LƯỢC” của Ấn Độ phát hành ngày 15/4/2009: Xin trích một vài điểm quan trọng, phản ảnh một số vấn đề thuộc tư duy chiến lược của Trung Cộng qua bài phát biểu của Trì Hạo Điền – nguyên Bộ Trưởng Quốc Phòng Trung Cộng – tại Hội nghị các tướng lãnh bàn về “CHIẾN LƯỢC CHIẾN TRANH TƯƠNG LAI” được tổ chức vào năm 2005. Xin trích đoạn liên quan đến nước Mỹ:I. PHẢI TIÊU DIỆT HOA KỲ BẰNG VŨ KHÍ SINH HỌC:Số phận lịch sử đã quyết định rằng Trung Quốc và Mỹ sẽ không khỏi đối đầu nhau trên một con đường nhỏ và chiến đấu chống lại nhau! Mỹ, không giống như Nga và Nhật Bản, Mỹ chưa bao giờ làm tổn thương Trung Quốc và cũng giúp Trung Quốc chống lại cuộc chiến đấu chống Nhật Bản. Tuy vậy, Mỹ tất yếu sẽ là trở ngại, trở ngại lớn nhất! Về lâu về dài sẽ là đấu tranh một mất một còn.Tất nhiên, hiện giờ không phải là thời gian thích hợp để phá vỡ quan hệ với Mỹ. Chánh sách cải cách và mở cửa ra thế giới bên ngoài của chúng ta còn phải dựa vào TIỀN VỐN và CÔNG NGHỆ của họ. Chúng ta còn cần tới nước Mỹ. Do vậy, chúng ta cần phải nỗ lực tăng cường quan hệ của chúng ta với Mỹ, học tập nước Mỹ trên mọi lãnh vực và sử dụng Mỹ làm tấm gương cho việc tái thiết đất nước.



PHẢI QUÉT SẠCH NƯỚC MỸ:Trong lịch sử, khi một nước bị đánh bại và chiếm đóng một nước khác, họ không thể giết hết dân chúng của nước bị chinh phục bằng gươm giáo, bằng súng tiểu liên, súng máy. Bởi vì, không thể giữ vùng đất rộng lớn mà không duy trì người của mình trên vùng đất đó. Tuy nhiên, chúng ta chinh phục nước Mỹ theo kiểu đó, chúng ta không thể đưa nhiều người Trung Hoa di cư tới Mỹ. Chỉ sử dụng những biện pháp đặc biệt để quét sạch nước Mỹ và sau đó, chúng ta mới có thể đưa nhân dân Trung Quốc tới đó. Đây là cách lựa chọn duy nhất đối với chúng ta. Những biện pháp đặc biệt nào chúng ta có thể thực hiện để quét sạch nước Mỹ? Chúng ta không ngu ngốc đến nỗi cùng tự hủy diệt với Mỹ bằng cách sử dụng “vũ khí hạt nhân”.



Chúng ta chỉ có thể sử dụng loại vũ khí không hủy diệt, nhưng có khả năng giết nhiều người, chúng ta mới có thể giành lấy nước Mỹ cho chúng ta. Đó là VŨ KHÍ SINH HỌC, một loại vũ khí tàn ác chưa từng thấy. Chúng ta không để lãng phí thời gian, trong những năm qua, chúng ta đã nắm được khả năng trở thành chủ nhân của các loại vũ khí nầy và chúng ta có khả năng đạt được mục tiêu QUÉT SẠCH NƯỚC MỸ một cách hoàn toàn bất ngờ. Khi đồng chí Đặng Tiểu Bình còn sống, Ban Chấp Hành Trung Ương Đảng đã sáng suốt đưa ra quyết định sáng suốt đúng đắn là không phát triển các nhóm tàu sân bay (HKMH) và thay vào đó tập trung phát triễn các loại vũ khí sinh học, có thể thủ tiêu hàng loạt dân chúng của nước thù địch. Tuy nhiên, xét về mặt nhân đạo, chúng ta cần phải cảnh báo cho dân chúng Mỹ và thuyết phục họ rời khỏi nước Mỹ và để lại vùng đất họ từng sinh sống trên đó cho người Trung Quốc. Hoặc là ít nhất họ phải rời khỏi một nửa nước Mỹ để nhường phần đất đó cho người Trung Quốc, bởi khám phá đầu tiên chính là người Trung Quốc.



Nếu chúng ta không thuyết phục được họ thì khi đó chúng ta chỉ còn một sự lựa chọn duy nhất, tức là sử dụng những biện pháp kiên quyết để quét sạch nước Mỹ và giành lấy nước Mỹ cho chúng ta ngay lập tức. Thực tế, lịch sử của chúng ta cho thấy, chừng nào chúng ta thực hiện được điều đó, sẽ không có nước nào trên thế giới có khả năng ngăn cản chúng ta. Hơn nữa, một nước Mỹ với tư cách lãnh đạo thế giới bị mất đi thì tất cả các kẻ thù khác buộc phải đầu hàng chúng ta.Phải quét sạch nước Mỹ bằng vũ khí sinh học. Nếu không, nhân dân Trung Quốc sẽ bị hủy diệt trên diện tích đất đai hiện nay thì sự sụp đổ hoàn toàn của xã hội Trung Quốc chắc chắn sẽ xảy ra. Theo tác giả Yellow Peril; hơn một nửa dân Trung Hoa sẽ chết và con số đó sẽ hơn 800 triệu người. Chúng ta cần phải chuẩn bị sẵn sàng hai phương án:• Nếu chúng ta thành công trong việc sử dụng vũ khí sinh học bất ngờ tấn công nước Mỹ, chúng ta có thể giảm thiểu thiệt hại về nhân mạng trong cuộc chiến tranh với Mỹ.• Nếu trong trường hợp cuộc tấn công đó thất bại và kích động một cuộc phản công bằng vũ khí hạt nhân từ nước Mỹ thì Trung Cộng sẽ gánh chịu một thảm họa và trong đó hơn một nửa dân số sẽ chết. Bởi vậy, chúng ta cần phải sẵn sàng với các hệ thống phòng không để bảo vệ các thành phố lớn và vừa của Trung Quốc. (ngưng trích)II. KHÁI NIỆM VỀ VŨ KHÍ SINH HỌC: (Biological Warfare)Vũ khí sinh học là một loại vũ khí kinh hoàng nhất, nó gồm các virus, vi trùng, côn trùng…để gây bệnh dịch, truyền nhiễm để hủy diệt dân chúng, đất đai canh tác của đối phương trên qui mô rộng lớn, làm tê liệt bộ máy chiến tranh và tàn phá mùa màng, tài nguyên làm cho đối phương không thể kéo dài chiến tranh. Xin liệt vài loại vũ khí sinh học tượng trưng:ĐẬU MÙA:Trong cuộc chiến tranh giữa Anh và Pháp để giành thuộc địa năm 1763, vũ khí sinh học chỉ là một cái chăn tẩm virus đậu mùa do tướng Jeffrey Amherst của Anh dùng để triệt hạ các bộ lạc thổ dân tại Ottawa ở Bắc Mỹ, lúc đó là đồng minh của Pháp. Virus gây bệnh đậu mùa là VARIOLA, ước đoán có khoảng 30% thổ dân tại Ottawa vướng phải bệnh nầy.



BỆNH THAN:Mùa thu năm 2001, các chuyên viên chống độc có mặt tại tòa nhà Hart Building của TNS Hoa Kỳ sau khi một bức thư chứa vi khuẩn bệnh THAN được gởi tới văn phòng của TNS Tom Daschle. Thủ phạm gây truyền nhiễm bệnh than chết người là vi khuẩn Bacillus anthracis. Các ca nhiễm bệnh than qua tiếp xúc ngoài da và vào đường hô hấp gây các triệu chứng sốt, rối loạn đường hô hấp, nôn mửa, sưng hạch bạch huyết và tử vong. Năm 1942, quân đội Anh đã làm thí nghiệm với bom “vi khuẩn than” làm cho dân trên đảo Gruinard bị nhiễm khuẩn cho đến 44 năm sau, người ta phải dùng đến 280 tấn formaldehyde để khử trùng đảo nầy.



SỐT XUẤT HUYẾT EBOLA:Ebola vốn là tên của một địa danh tại Congo nơi virus nầy được tìm thấy lần đầu tiên, khi dịch sốt xuất huyết xảy ra vào năm 1970, giết chết hàng trăm người tại Zaire (Congo) và Sudan. Đến thập niên 1980, dịch nầy xảy ra khắp Châu Phi, nó thể hiện sức truyền nhiễm đáng sợ, thậm chí ngay cả trong điều kiện được kiểm soát chặt chẽ tại các trạm y tế hoặc các bệnh viện. Dấu hiệu bị nhiễm virus Ebola gồm các triệu chứng đau đầu, đau cơ bắp, đau họng, tiêu chảy, nôn mửa và sẽ tử vong trong vòng từ 7 đến 16 ngày.



DỊCH HẠCH:Dịch hạch đã giết hại nột nửa dân dân số châu Âu vào thế kỷ XIV. Bệnh dịch nầy còn có cái tên “cái chết dữ dội”. Dịch hạch do vi khuẩn Yersinia Petis được lây lan qua các vết cắn từ loại bò chét mang mầm bệnh, có thể truyền nhiễm từ người sang người qua tiếp xúc trực tiếp với dịch cơ thể. Các triệu chứng xuất hiện trong vòng từ 2 tới 3 ngày, các hạch quanh vùng nách, cổ và háng sưng vù lên, bệnh nhân sẽ lên cơn sốt, đau đầu dữ dội, suy kiệt nhanh chóng và sẽ tử vong trong vòng từ 1 tới 6 ngày. Năm 1940, Nhật Bản đã gây ra một đợt dịch hạch tại Trung Hoa Lục Địa bằng cách thả các túi chứa bọ chét mang mầm bệnh từ trên phi cơ xuống.



SỐT TULAREMIA: (sốt thỏ)Vi khuẩn gây mầm bệnh là Francisella Tularensis phát sinh ra từ 50 loại sinh vật gặm nhấm, thỏ rừng và thỏ nhà. Con người bị nhiễm vi khuẩn nầy khi tiếp xúc với con vật mang mầm bệnh cắn phải, ăn thịt con vật bị nhiễm vi khuẩn hoặc hít phải vi khuẩn nầy trong không khí. Vì thế, bịnh sốt tularemia lây lan nhanh chóng và khủng khiếp.



CHẤT ĐỘC BOTULIUM:Vi khuẩn Clostridium Botulium không mùi, không sắc. Con người sau khi hít thở bởi chất độc nầy sau 12 đến 36 giờ, các triệu chứng sau đây sẽ xuất hiện: nôn mửa, cổ họng sưng, đau khiến việc ăn uống khó khăn. Sau đó, bệnh nhân sẽ bại liệt, hệ thống hô hấp sẽ bị hủy hoại và tử vong trong vòng từ 24 đến 72 giờ.



NẤM ĐỘC PYRICULARIA ORYZAE:Còn có tên gọi là Magnaporthe grisea dùng để phá hoại mùa màng, triệt nguồn lương thực của kẻ thù, gây nên nạn đói toàn diện, xã hội sẽ hỗn loạn. Những cánh đồng lúa mì, lúa mạch, ngô…nếu lá bị nhiễm phải chất độc nầy, sẽ xuất hiện những vết xước màu xám chứa hàng ngàn vi khuẩn nấm pyricularia oryzae, theo gió thổi bay tràn lan trên cánh đồng…



VIRUS NIPAH:Lần đầu tiên xuất hiện tại vùng Nipath của Malaysia làm 265 người bị nhiễm và chết 105 người. Căn bệnh này kéo dài từ 6 tới 10 ngày, gây các triệu chứng như dạng cúm, sốt cao và đau cơ cho tới viêm não.***Tại Hội Nghị Toàn Cầu về nguyên tử 5 năm một lần do LHQ tổ chức vào tháng 5/2010 ở New York với 189 nước tham dự do TTK – LHQ Ban Ki Moon chủ tọa. Ngoại trưởng Hoa Kỳ Hillary Clinton công bố trước hội nghị: Hoa Kỳ hiện có 5113 đầu đạn nguyên tử và trong chiến tranh lạnh, Hoa Kỳ có tới 31,255 đầu đạn nguyên tử được dàn trải khắp đại dương, trong khi Trung Cộng chỉ có 187 đầu đạn nguyên tử. Bà Ngoại Trưởng Hillary Clinton muốn cảnh báo bọn lãnh đạo Trung Nam Hải hãy từ bỏ tham vọng thống trị thế giới. Không biết tên tướng ngông cuồng Trì Hạo Điền đã nhận thức ra điều nầy chưa? Nếu như, Hoa Kỳ bị Trung Cộng tấn công bằng vũ khí sinh học để quét sạch nước Mỹ. Chắc chắn, Hoa Kỳ sẽ trả đũa tàn khốc và biến Trung Hoa Lục Địa thành một Hiroshima hay Nagasaki, đó là cái giá phải trả cho ảo tưởng điên rồ muốn thống trị thế giới của Trung Cộng…



III. DEATH BY CHINA:Tiến sĩ PETER NAVARRO – giáo sư Kinh Tế Học tại trường Đại học University of California, Irvine đã gióng lên tiếng chuông cảnh báo dân Mỹ và thế giới hiểm họa nầy trong tác phẩm bán chạy nhất trước đây, có tựa đề là “THE COMING WARS”. Ông đồng tác giả với GREG AUTRY – một chuyên gia khác về Trung Cộng – cùng viết cuốn sách “DEATH BY CHINA – CONFRONTING THE DRAGON – A GLOBAL CALL TO ACTION” (Chết bởi Trung Cộng – Đối Phó với Con Rồng – Lời Kêu Gọi Toàn cầu Hành Động” do nhà xuất bản Pearson Prentice Hall phát hành tháng 5, 2011.Trong buổi tọa đàm có trên 200 người gồm sinh viên ngành kinh tế, giới trí thức và các nhà đầu tư, vừa ra mắt chiều ngày 7/6/ 2011 tại phòng họp lớn của Bechman Center tại Irvine. Buổi hội thảo mang tên của tác phẩm “Death By China – Confronting the Dragon – A Global Call to Action”.Ngoài Tiến sĩ Peter Navarro & Greg Autry, còn có những người rất hiểu rõ chính sách của Bắc kinh như:



BAIQIAO TANG – nhà bất đồng chánh kiến – ông là một trong những sinh viên sống sót trong cuộc thảm sát Thiên An Môn đã trốn thoát được qua Hoa Kỳ. Ông còn là tác giả cuốn sách nổi tiếng: “MY TWO CHINAS”. Baiqiao Tang phát biểu trong buổi hội thảo: “Cuốn sách nầy sẽ giúp cho quý vị chánh sách tàn ác của nhà cầm quyền Bắc Kinh, một mặt bóp chặt tiếng nói trong nước, một mặt ĐẦU ĐỘC CẢ THẾ GIỚI VỚI NHỮNG SẢN PHẨM NGUY HIỂM, mặt khác ngày càng đầu tư lớn lao vào quốc phòng với giấc mơ thống trị toàn cầu.”



LI FENGZHI – một cựu gián điệp Trung Cộng trốn lại Hoa Kỳ – phát biểu làm mọi người xúc động: “Tôi thú nhận đã tìm cách hack vào hệ thống của Hoa Kỳ, nhưng một ngày kia tôi thấy mình không thể tiếp tục là khí cụ của một chế độ tàn nhẫn như vậy. Và tôi quyết định ở lại mảnh đất tự do nầy, hy vọng tìm được cách mạng tự do đến cho dân tộc tôi.”



GORDON CHANG là tác giả cuốn sách “THE COMING COLLAPSE OF CHINA” phát biểu: “Quyết tâm lớn mạnh bằng mọi giá, kể cả bóp miệng người dân và vi phạm tất cả mọi luật thương mại quốc tế, tuôn HÀNG HÓA GIẢ và ĐỘC HẠI ra nước ngoài. Trung Cộng không chỉ giết hại thế giới mà còn giết hại chính dân của họ.”



IAN FLETCHER – nhà phân tích kinh tế lão thành – là tác giả cuốn “FREE TRADE DOESN’T WORK: WHAT SHOULD REPLACE IT AND WHY” thì khẳng định rằng: “Chúng ta không thể chơi trò “tự do kinh doanh” với những kẻ không tôn trọng luật chơi.”



Để trả lời câu hỏi: “Nhưng chết dưới tay Trung Cộng như thế nào?” Tiến sĩ Peter Navarro nói: “Nhiều cách lắm, bằng hàng hóa độc hại, bằng cạnh tranh bất chánh, bằng cách cướp công ăn việc làm của nhiều quốc gia, bằng các hoạt động gián điệp, chiếm tài nguyên thiên nhiên của các nước láng giềng, chiếm lãnh nhiều thuộc địa bằng mặt trận kinh tế, đánh cắp bí mật quốc phòng và tăng đầu tư vào quân đội toàn là những thủ đoạn hiểm độc.”Câu hỏi khác: “Có biện pháp nào để tránh hiểm họa “Chết dưới tay Trung Cộng không?” Tiến sĩ Peter Navarro đáp: “Có chứ! Nhưng, nó đòi hỏi Hoa Kỳ phải có một chánh sách khác và người dân Hoa Kỳ phải hiểu rõ thảm họa lớn nhất thế giới nầy!”. Trong cuốn “Death By China” đưa ra một số thống kê tiêu biểu:- Trung Cộng hiện cung cấp cho Hoa Kỳ 60% nước táo đặc, 50% tỏi, 70% thuốc trụ sinh Penicillin, 50% aspirin, 33% thuốc, Tylenol và 99% vitamin C.- Vật liệu xây dựng “drywall” của Trung Cộng chứa chất Sulfurous gas bốc mùi trứng thối làm cho người cư ngụ bị sưng phổi, ngứa cổ, nghẹt thở mà còn làm hư hỏng các ống nước làm hệ thống HVAC như máy lạnh, máy sưởi không làm việc được. Mỗi năm, hàng 100.000 căn nhà của dân Mỹ phải tốn tiền sửa chửa khoảng 15 tỉ USD.- Về mặt gián điệp, “Death by China” cảnh báo rằng: mỗi năm có khoảng 750.000 người Hoa ngành tình báo vào Hoa Kỳ, đánh cắp kỹ thuật quốc phòng đưa về Hoa Lục.IV. VŨ KHÍ SINH HỌC DƯỚI HÌNH THỨC HÀNG ĐỘC:Rõ ràng Trung Cộng đã và đang dùng “vũ khí sinh học” dưới hình thức “hàng độc” để đầu độc nhân loại và dân chúng Hoa Kỳ, đó là loại vũ khí hủy diệt con người một cách tiệm tiến. Hiện nay, nghành công nghệ sinh học đang nở rộ tại Trung Hoa Lục Địa và phát triển nhanh chóng, các sản phẩm độc hại được xuất khẩu ồ ạt, tràn ngập trên khắp thế giới. Xin liệt kê vài hàng độc đã được tìm thấy:THUỐC TÂY GIẢ:- Tại PANAMA: hơn 300 người tử vong vì uống thuốc ho Made in China có độc chất gây bệnh là “”, một loại độc chất cao thường tìm thấy trong nước chống đông đặc của xe hơi.



- Tại HAITI: trên 76 trẻ em, phần lớn dưới 5 tuổi chết vì thận bị hủy hoại một cách kỳ lạ giống như nạn nhân ở Panama. Nhờ sự giúp đở của Hoa Kỳ, người ta khám phá ra nạn nhân tử vong vì thuốc trị sốt cho trẻ em có độc chất “Diethylene Glycol” phát xuất từ Xingang và qua công ty giao dịch Sinochem International.- Không chỉ trong dược phẩm có chất Diethylene Glycol, còn được Tàu đưa độc chất nầy vào kem giả mạo dưới nhãn hiệu Colgate. Chính quyền Canada khuyến cáo dân chúng ngưng sử dụng kem đánh răng giả mạo độc hại Made in China.Dưới chủ đề “TRUY LÙNG THUỐC CỦA TỬ THẦN” phóng viên của tạp chí Le Nouvel Observateur, kể lại cuộc điều tra của một nhân viên bào chế dược phẩm Thụy Sĩ hầu tóm cổ những kẻ sát nhân đã giết hại hàng ngàn bệnh nhân bằng thuốc giả đến từ Trung Cộng. Cuộc săn lùng chỉ trên địa bàn các quốc gia Cận Đông: Ai Cập, Jordanie, Syrie.Mở đầu bài viết, phóng viên Jean Paul Mari kể lại câu chuyện của ADEL, một người Palestine: Vợ của anh bị ung thư vú, nhờ biết bệnh rất sớm và các bác sỹ lạc quan sẽ chữa được bệnh. Vấn đề thuốc “Imanitib” rất đắc, giá 2000 USD hộp. Để chữa trị cho vợ, Adel đã huy động gia đình bạn bè giúp đỡ đưa vợ sang Israel điều trị, Thời gian đầu, bệnh của vợ anh có vẻ ổn định. Sau đó, anh đưa vợ trở lại Palestine vào bệnh viện tối tân ở Ramallah. Bác sỹ Baker sử dụng loại thuốc nói trên, nhưng giá thành chỉ có một nửa thôi. Vợ của Adel chết 6 tháng sau đó vì thuốc sử dụng tại đây là thuốc giả được pha chế chỉ có nước, pha một ít đường, phẩm màu và một ít aspirine. Giá thành của mỗi họp thuốc nầy là 2 USD.Điều nầy đã thúc giục JEAN LUC mở cuộc điều tra. Nhân vật trung tâm mạng lưới mà Jean Luc tìm ra được tên WAJEE ABU ODEH, một người Jordanie, đến từ Thẩm Quyến ở Hoa Lục. Tại vùng Cận Đông, mạng lưới do Wajee Abu Odeh điều khiển, cung cấp thuốc giả cho Jordanie, Ai Cập, Syrie…họ cung cấp thuốc giả tới 50% thuốc chữa trị ung thư. Không kể các loại thuốc giả chết người nầy tràn lan ở những vùng ngoại ô nghèo và qua nhiều môi giới nó hiện diện tại những bệnh viện có uy tín ở thủ đô.



TRÀ TÀU TẨM CHẤT ĐỘC CHÌ:Theo The New Chenese Take Out – Michael E. Telzrow cho biết: Kỹ nghệ sấy khô lá trà tại Trung Cộng đã đạt tới trình độ tinh vi chưa từng có: Các hãng sản xuất trà dùng khí thải từ xe ô tô để làm khô lá trà nhanh chóng bằng cách trải lá trà tươi trên sàn của nhà kho, rồi lái những xe vận tải vào trong, nổ máy để khí thải từ ống khói xe làm khô lá trà. Vấn đề là xăng pha chì và những chất chì độc hại thoát ra theo khói xe bám trên lá trà. Chất độc chì sẽ ngấm dần dẫn đến việc hủy hoại thận và còn nhiều nguy cơ khác.



NƯỚC TƯƠNG LÀM BẰNG TÓC:Bài viết nầy của GS, Tse – Yan Lee, B.H.Sci nhằm trình bày cho độc giả biết về một loại nước tương được sản xuất tại Hoa Lục không an toàn và được bày bán khắp nơi tại Hoa Lục và trên thế giới.Nước tương được chế biến từ đậu nành, gồm có hợp chất protein, carbohydrate không chất béo, dồi dào chất riboflavin (B2) và các chất khoáng như sodium, calcium, phosphorus, sắt, selenium và chất kẽm. Hàng năm, trên khắp thế giới người ta đã sản xuất ra hàng ngàn triệu tấn nước tương để cung ứng cho thị trường tiêu thụ.



Vào năm 2003, tại Trung Cộng người ta sản xuất hàng loạt nước tương mang nhãn hiệu “HONGSHUAI SOY SAUCE”, áp dụng theo phương pháp sinh hóa và kỹ thuật tân tiến bởi một nhà máy chế biến thực phẩm gia vị không theo phương pháp chế biến cổ điển bằng đậu nành và lúa mì nên giá thành rất rẻ và được các nhà hàng và nhà trường sử dụng rất nhiều.Tháng giêng năm 2004, viên quản lý cho một nhóm ký giả của chương trình TV “Weekly Quality Report” biết thành phần của nước tương gồm có “amino acid”, “sodium hydroxide”, “hydrochloric acid” và mật đường (loại dung dịch phế thải sau khi đã quay ly tâm thành đường cát trắng) và vài chất hóa học khác hòa tan với nước. Nhu cầu chế biến nước tương, hàng tháng nhà máy phải sử dụng đến hàng chục ngàn tấn “amino acid” dưới dạng bột từ một nhà máy sản xuất hóa chất khác.Sau đó các ký giả đã tìm ra nguyên liệu để bào chế ra loại xi-rô amino acid này tại một nhà máy sinh hóa ở tỉnh Hồ Bắc. Họ trả lời các ký giả rằng “amino acid” chủ yếu chế biến từ tóc con người, thu nhặt được từ các tiệm hớt, uốn tóc và từ các đống rác thải ra ở các bệnh viện khắp nơi trong nước rất dơ bẩn và mang nhiều loại vi khuẩn gây nhiều mầm bệnh khác nhau. Tóc con người chứa nhiều loại hóa chất độc hại như thạch tín “arsenic” và chì “lead” sẽ gây phương hại trầm trọng đến hệ thống tiêu hóa, gan, thận, tim mạch, hệ thần kinh và sinh dục.Sau khi tin tức ghê tởm nầy được phổ biến trên toàn thế giới khiến Hiệp Hội Các Quốc Gia Châu Âu, Hong Kong, Đài Loan, Nhật, Hoa Kỳ…đã từ chối nhập cảng một số hiệu nước tương và nhiều loại thực phẩm khác sản xuất từ Trung Hoa Lục Địa vì lý do an toàn cho sức khỏe dân chúng.



TỎI BỘT, ỚT BỘT NHIỄM PHÓNG XẠ:Do khả năng công nghệ bảo quản thực phẩm quá kém nên tỏi bột và ớt bột là sản phẩm nổi tiếng của quận Qixian, tỉnh Henan do cơ xưởng Limin sản xuất phải sử dụng chất phóng xạ Cobalt-60 để giữ lâu cho tỏi bột và ớt bột khỏi bị hư hỏng. Ngày 7/6/ 2009, chất Cobalt-60 bị rò rỉ thấm qua quần áo bảo hộ của công nhân và chất phóng xạ Cobalt-60 tuôn ra ngoài không khí, xưởng Limin bị phát hỏa, gây chết chóc cho nhiều người. Có khoảng 800.000 người trong vòng bán kính 50 km đã bỏ của chạy lấy thân. Hàng quán tại Qixian đóng cửa, đường xá vắng tanh như một thành phố chết.HOA KỲ BÁO ĐỘNG NHIỀU MẶT HÀNG NHẬP TỪ HOA LỤC CÓ CHẤT ĐỘC:Hoa Kỳ liên tiếp báo động về hàng hóa nhập cảng từ Trung Cộng có chứa kim loại Cadmium độc hại tiềm ẩn trong những kiểu trang sức thời trang. Quốc Hội Mỹ đã cấm các sản phẩm chứa chì nhập cảng vào Mỹ dưới dạng nữ trang cho trẻ em. Nhưng, cadmium còn độc hại hơn chì nhiều. Cadmium có thể gây bệnh ung thư. Thượng Nghị Sĩ Mark Pryor báo động: “Sẽ có nhiều phụ huynh tức giận khi biết nữ trang nhập cảng như thế có thể làm tổn hại sức khỏe con em họ.”Nhiều sản phẩm may mặc dành cho trẻ em không bảo đảm an toàn, chứa nhiều hóa chất “formaldehyde”, “cadmium” và “chromium” độc hại vượt mức cho phép, gây nhiễm trùng da và đường hô hấp cho trẻ em.Trong khuôn khổ bài báo nầy, chỉ liệt kê những mặt hàng độc có tính cách tượng trưng mà thôi, còn nhiều mặt hàng độc khác như trái cây có tẩm hóa chất bảo quản Carbendazim hoặc còn dính thuốc trừ sâu, đũa ngâm hóa chất…một khi các hóa chất độc hại nầy bám vào các bộ phận trong cơ thể con người sẽ công phá tiến trình thoái hóa và tăng trưởng tế bào tự nhiên mà sinh ra nhiều TẾ BÀO DỊ HÌNH không cần thiết dư thừa, đan kết vào nhau, tích tụ lại làm thành bướu độc, cục u…là tiến trình của nguy cơ dẫn đến nhiều căn bệnh ung thư.



Vì thế, tất cả mặt hàng tươi, khô, đông lạnh hoặc đóng gói mang nhãn hiệu MADE IN CHINA là người tiêu thụ rùng mình kinh sợ. Trung Cộng thay đổi chiến lược để lừa người tiêu thụ bằng cách thay thế nhãn hiệu “Made in China” bằng nhãn hiệu mới trên các bao bì của thực phẩm, hàng hóa…là “MADE IN P.R.C” đó là chữ viết tắt “People Republic of China” (Cộng Hòa Nhân Dân Trung Quốc).Nhưng, nhãn hiệu “Made in P.R.C” đánh lừa giới tiêu thụ không được bao lâu thì bị phát giác làm mức tiêu thụ hàng hóa Trung Cộng lại bị thế giới tẩy chay, tụt dốc thê thảm. Trung Cộng lại giở thói gian manh, tiếp tục đánh lừa người tiêu thụ, không nhận diện được các mặt hàng độc của Trung Cộng bằng những phương cách xảo quyệt khác. Một thí dụ điễn hình: WAL-MART là một trong những siêu thị lớn nhất nước Mỹ. Nếu nhập hàng từ Trung Cộng do công ty Wal-Mart đặt mua. Trung Cộng sẽ ghi “MADE FOR WAL-MART USA” hoặc “PACKAGED IN USA”. Hàng hóa nhập từ Trung Cộng bằng những kiện hàng lớn, được ghi rõ ràng xuất xứ “Made in China” đúng theo qui định của chánh phủ Hoa Kỳ. Nhưng, khi những kiện hàng được tháo ra bán lẽ trên các quày hàng thì mang nhãn hiệu khác như “MADE FOR WALMART USA” hoặc “PACKEGED IN USA” và hàng chữ nhỏ li ti như “Made in China” hoặc “Made in P.R.C” nằm ở gốc nào đó rất khó nhìn thấy. Xin hãy cẩn thận khi mua hàng để đừng bị Trung Cộng lừa bằng những mánh khóe bẩn thỉu nầy.

BÀI HỌC CỦA ĐÀI LOAN TẨY CHAY HÀNG ĐỘC CỦA TRUNG CỘNG:Một thành phố Đài Loan, thị trấn Chitung, nơi trận bão Morakot ập vào làm 500 người chết trong một vụ lở đất lớn và 700 người phải di tản sau cơn bão nhiệt đới tồi tệ nhất trong vòng 50 năm qua, đã xảy ra vào ngày 8/8/ 2009. Chánh quyền địa phương đã từ chối nhận 100 “nhà lưu động” lấp ráp nhanh do Trung Cộng viện trợ vì lo sợ hóa chất độc hại, vì những căn nhà nầy có chứa chất “formali”, một loại hóa chất nguy hiểm. Phó Quan Hành Chánh quận tên Chung Chia nói: “Mặc dầu những ngôi nhà là trợ giúp nhân đạo, nhưng chúng tôi cần phải đặt an toàn làm ưu tiên hàng đầu.” Ngoài ra, họ cũng từ chối hàng viện trợ của Trung Cộng gồm: 10.000 túi ngủ, 10.000 chăn đấp cùng với 176 triệu nhân tệ (26 triệu USD).



Người dân Đài Loan đã mất tin tưởng vào hàng hóa Trung Cộng từ năm trước khi sản phẩm sữa bột của Trung Cộng của một số hãng Trung Cộng bị tìm thấy nhiễm melamine làm chết ít nhất 6 trẻ em và khiến hàng chục nghìn trẻ em lâm trọng bệnh. Đây là một cái tát vào mặt bọn lãnh đạo Trung Nam Hải.V. VIỆT NAM THỊ TRƯỜNG TIÊU THỤ HÀNG ĐỘC CỦA TRUNG CỘNG:Tất cả mặt hàng độc chết người do Trung Cộng sản xuất bị thế giới tẩy chay và vất vào thùng rác. Những con chó lãnh đạo Trung Nam Hải dùng Việt Nam làm thị trường tiêu thụ những hàng độc nầy vừa để thu lợi nhuận và vừa dùng nó làm vũ khí giết người thầm lặng, không tiếng súng để giết dân Việt Nam chết dần chết mòn. Sách lược dã man nầy, Trung Cộng chia ra làm hai giai đoạn:

GIAI ĐOẠN I:Ngày 30 tháng 6 vừa qua, nhiều tờ báo trong nước đồng loạt lên tiếng báo động về hiện tượng nầy, từng đoàn doanh nhân Tàu Cộng vượt biên giới bỏ ngỏ, ào ạt sang Việt Nam từ Bắc vào trong Nam, tung tiền mua giá cao, vơ vét hàng nông sản, thu hút hàng sạch nhu yếu phẩm từ thủy sản, đường cát, heo, gà, vịt, trứng gà, vịt cũng bị thu mua chất hàng đống. Đặc biệt là vịt sống là sản phẩm bị chiếu cố tận tình nhất, khiến giá mỗi con từ 60.000 đồng/ con tăng vọt lên 120.000 đồng, tức tăng gấp đôi. Cho đến nay, chiến dịch vét hàng đã lên đến cao điểm, nhưng chưa biết chừng nào mới chấm dứt. Hiện tượng nầy, khiến vật giá trong nước tăng tốc leo thang không ngừng vì thiếu hàng để bán, làm dân nghèo khốn đốn.Theo nhận định của bà Nguyễn thị Thu Sắc, Phó chủ tịch Hiệp hội Hàng Xuất Cảng Thủy Hải Sản VN (VASEP) nói rằng: những năm trước thương gia Tàu sang VN thu mua tôm trực tiếp từ các trại nuôi tôm của người Việt mình. Còn bây giờ, họ ra tận bến cá, đón tàu đánh cá vừa từ ngoài khơi vào, tung tiền thu mua trực tiếp, gôm sạch các loại hải sản. Các công ty VN chế biến thủy, hải sản thiếu hàng xuất cảng, nâng giá mua lên để cạnh tranh mà vẫn chào thua các doanh nhân Tàu Cộng lắm tiền nhiều bạc nầy. Tại miền Trung, các tay thương gia Tàu Cộng nầy chiếu cố tận tình. Hậu quả, là giá tôm trắng hồi nằm ngoái chỉ có 57.000 đồng/ kí bây giờ vọt lên 90.000 đồng/ kí.Bà Sắc báo động, tình trạng nầy sẽ giết các công ty xuất cảng thủy sản và hải sản trong nước. Từ đầu năm đến giờ đã có 147 công ty loại nầy ở VN đã phải đóng cửa vì không mua được hàng. Bà Sắc cho biết đã đến lúc chánh phủ VN nên bắt chước Indonesia, vì quốc gia nầy đã cấm xuất cảng nguyên liệu thủy, hải sản kiểu đó. Việt Nam cần phải bảo vệ thị trường nội địa. Nhưng, biết bao giờ Đảng và nhà nước CSVN học được bài học khôn nầy?Ngoài ra, các tên thương gia trọc phú nầy còn nhắm vào hồ tiêu. Theo lời ông Đỗ Hà Nam, Chủ tịch Hiệp Hội Tiêu VN (VPN), cho biết: đã có 20% toàn bộ sản lượng tiêu VN bị thương lái Tàu Cộng thu vét. Cao su cũng vậy, có đến 70% số cao su làm ra ở VN đã vượt biên vào Hoa Lục.

GIAI ĐOẠN II:Sau khi hút hết “HÀNG SẠCH” của thị trường Việt Nam, bọn Trung Nam Hải cho các thương buôn Tàu Cộng tuôn “HÀNG ĐỘC” vượt qua biên giới vào Việt Nam bán với giá rẻ mạt vừa túi tiền của đại đa số đồng bào lao động để đầu độc dân Việt Nam trên qui mô cả nước, gây ra hiện tượng “GIÀU ĂN SẠCH, NGHÈO ĂN ĐỘC”. Xin liệt kê một số hàng độc của Trung Cộng tượng trưng:



GẠO NHỰA TÀU:Sau khi tung tiền vơ vét cả triệu tấn gạo của VN chở sang Tàu. Liền sau đó, “gạo nhựa Tàu” được Trung Cộng tung vào VN đã xuất hiện trên thị trường, đó là một loại giả làm bằng khoai lang / khoai tây xay nhuyển rồi trộn với bột nhựa (resin). Gạo nhựa Tàu nấu trên 30 tiếng vẫn không làm hạt gạo nát nhừ, hột cơm vẫn nguyên vẹn và không dính vào nhau. Tất cả các gạo nhựa Tàu đều cùng kích thước và màu sắc giống nhau.



SỮA ĐỘC MELAMINE:Melamine là hóa chất dùng để sản xuất nhựa, được trộn vào các sản phẩm sữa để chúng trông giàu protein hơn để dánh lừa thị giác giới tiêu thụ khiến các em nhỏ uống vào sẽ mắc bệnh “sạn thận”. Các hãng thông tấn nước ngoài đưa tin scandal về sữa độc melamine làm tử vong 4 em bé và làm hơn hàng trăm ngàn trẻ em khác bị bệnh vào năm 2008. Sau đó, chánh quyền Trung Cộng đã tìm thấy và tịch thu 170 tấn sữa bột độc hại nầy.Số 170 tấn sữa độc melamine không được Trung Cộng thiêu hủy và tái phối trí lại để đưa vào thị trường Việt Nam tiêu thụ với giá rẻ khoảng 62.000 đồng/kí so với sữa bột Tân Tây Lan rẻ hơn 20.000 đồng /kí. Nguồn tin cho biết, sữa độc melamine tràn ngập ở các chợ biên giới phía Bắc, đưa vào bán ở các chợ đầu mối tại Sài Gòn như chợ Kim Biên, Bình Tây và các đại lý chuyên doanh phân phối thực phẩm.



LỤC PHỦ NGŨ TẠNG CỦA GIA SÚC VÀ GIA CẦM:Ngộ độc thực phẩm diễn biến ngày càng phức tạp tại Việt Nam. Mỗi năm đã xẩy ra hàng ngàn vụ ngộ độc thực phẩm chết người. Nguyên nhân là ăn phải hàng độc, nhập lậu qua biên giới Việt – Trung bỏ ngỏ, kẻ qua người lại, nhập cảnh không cần visa . Hàng ngày, con buôn người Tàu lợi dụng nhập cảnh không cần chiếu kháng, để đưa hàng ngàn tấn hàng độc ồ ạt vượt qua biên giới vào Việt Nam tiêu thụ. Phần lớn hàng độc được con buôn VN chiếu cố nhiều nhất như: tim, cật, thận, lòng heo, chân gà, vịt, cánh cổ, trứng non, lòng mề…được con buôn người Hoa ngâm tẩm và ướp bằng hóa chất như formol (dùng để ướp xác chết) để giữ tươi được lâu ngày, chống thối rữa. Những món hàng độc nầy khi vượt qua biên giới, được con buôn VN cho vào thùng xốp chuyển đi khắp nước tiêu thụ. Một người đi chào hàng nói với đối tác: “Yên chí đi! Có để đến nửa tháng nữa cũng chưa thối đâu! Đã tẩm ướp thứ đó rồi thì có chôn xuống đất tới cả tháng, đào lên vẫn còn tươi nguyên!”. Thị xã Hà Khẩu (Hoa Lục) là nơi tập trung nguồn hàng độc loại nầy, cung cấp cho chợ Tả Cái và Tả Xéo cách đó 1km để con buôn chuyển về VN tiêu thụ bằng vạn nẽo đường khác nhau.



TRỨNG GÀ, VỊT NHIỄM MELAMINE CỦA TRUNG CỘNG:Loại hàng độc nầy tập trung tại “tổng kho trứng” chợ Sẻo Cái ở Hà Khẩu, muốn mua bao nhiêu cũng có, nếu cần giao hàng ở bên Việt Nam cũng OK! Đây là một chợ khá lớn, bày bán mọi loại thực phẩm tươi, vệ sinh rất kém, bẩn thỉu và lầy lội, tấp nập nhiều con buôn VN đến mua bán hàng, đặc biệt là trứng gà các loại ở chợ nầy. Khu bán trứng gà nằm ngay bên ngoài gần đường vào chợ, hàng đống các thùng trứng gà, vịt xếp chồng chất lên nhau. Giá cả tại chỗ như sau: khoảng 31.000 đồng/1 kg, khi chở về đến chợ Cốc Lếu ở Lào Cai bên VN là 47.000 đồng/1kg, quả là siêu lợi nhuận.Tại thành phố Lào Cai có chợ Cốc Lếu, Gốc Mít, Kim Tân bày bán rất nhiều trứng gà nhiễm melamine của Trung Cộng đã qua công đoạn vỏ trứng được đánh màu, chờ con buôn phân phối đi khắp nơi. Trong khi trận bão melamine trong sữa Trung Cộng chưa lắng dịu thì tìm thấy trứng gà nhiễm melamine của Trung Cộng đang ồ ạt xâm nhập vào thị trường VN.



TRÁI CÂY NHẬP LẬU TỪ TRUNG CỘNG:Hầu hết tất cả trái cây nhập cảng từ Trung Cộng đều có tẩm hóa chất bảo quản là mối quan tâm của người tiêu dùng như:TÁO: Quả táo nhập từ Tàu, được bọc trong một một lưới xốp. Lưu ý, khi bốc lưới xốp ra thì thấy hạt trắng mịn đọng trên vỏ quả, đó là do hóa chất bảo quản bị bốc hơi.CAM: Hiện nay, cam nhập lậu từ Trung Cộng, loại cam nầy quả rất to, bọc trong lưới, có màu vàng tươi do tẩm hóa chất và bị đánh bóng.QUÝT: Quýt Trung Cộng vỏ dày, bị đánh bóng và bóc vỏ, hai đầu múi quýt thường khô.HỒNG: Hồng Tàu rất dễ nát nên hàng nhập lậu thường được tẩm nhiều hóa chất bao quản hình dáng. Ngoài ra, hồng Tàu có vỏ rất đẹp, màu vỏ đỏ đậm do bị bôi phẩm màu.DƯA HẤU: Phần lớn dưa hấu bán trên thị trường loại vỏ vàng, ruột cũng màu vàng là của Trung Cộng, nhưng lại lấy nhãn hiệu của New Zealand. Loại dưa hấu nầy hay bị tiêm nước đường hóa học vào trong ruột nên khi bổ ra sau vài tiếng, ruột sẽ bị mềm nhũn.



VI. ĐỀ CAO CẢNH GIÁC VŨ KHÍ SINH HỌC CỦA TRUNG CỘNG:Tin Saigon cho biết: Căn bệnh tay chân và miệng đang hoành hành dữ dội tại VN trong 6 tháng vừa qua với 15.000 người mắc bệnh đa số là trẻ em, trong đó có 50 trẻ em tử vong. Theo phúc trình của viện Pasteur Saigon: tại thành phố Saigon và các tỉnh lân cận như Đồng Nai, Bình Dương, Long An và Tiền Giang có tỉ lệ trẻ em nhiễm bệnh cao nhất Việt Nam. Theo Trung Tâm Y Tế Dự Phòng thì 99% trẻ em tử vong vì chứng bệnh kỳ lạ nầy. Trẻ nhiễm bệnh nầy bị sốt cao, nổi mụt nước khắp cơ thể, thân thể đau nhức dữ dội và dẫn tới tử vong.Việc nầy, làm chúng ta liên tưởng tới khoảng thời gian đầu tháng 3 năm 2003, những ca bệnh SARS đầu tiên xuất hiện tại tỉnh QUẢNG ĐÔNG, miền Nam Hoa Lục. Từ đó, bệnh SARS bắt đầu lây truyền nhanh chóng các nước trên thế giới. Đây là căn bệnh truyền nhiễm mới đầu tiên của thế kỷ XXI. Người ta đặt nghi vấn: “Có phải virus gây bệnh Sars có nguồn gốc từ cái LAB bí mật nào đó của Trung Cộng bị rò rỉ và phát tán ra ngoài, gây khốn đốn cho nhân loại?” Chắc chắn là như vậy rồi!Trung Cộng ngày nay đang lâm vào 4 cơn khát: KHÁT ĐẤT – KHÁT DẦU – KHÁT NƯỚC – KHÁT MÁU. Cho dù Tập đoàn lãnh đạo Đảng CSVN đã bán nước cho bọn Trung Nam Hải, đưa dân tộc vào vòng nô lệ cho ngoại bang, biến Việt Nam thành một quận huyện của tên đế quốc Trung Cộng để được vinh thân phì gia: “Thà mất nước, chớ không chịu mất Đảng!” Nhưng, dã tâm của bọn Trung Nam Hải là không bao giờ từ bỏ tham vọng “DIỆT CHỦNG DÂN VIỆT NAM” chết càng nhiều, càng tốt bằng VŨ KHÍ SINH HỌC để đưa dân Tàu ồ ạt di dân sang Việt Nam chiếm đất đai, tài nguyên của đất nước chúng ta. Vì vậy, xin đồng bào phải luôn luôn đề cao cảnh giác vũ khí sinh học của bọn quái vật Trung Cộng!Nếu như, tỉ lệ trẻ em nhiễm căn bệnh kỳ lạ nầy tiếp tục tăng cao, nguy cơ biến thành dịch lan tràn khắp nước, Trung Tâm Y Tế Dự Phòng Sàigòn cần phối hợp với Viện Pasteur Saigon báo động với Tổ Chức Y TẾ Thế Giới (WHO) và Cơ quan Kiểm soát và Ngăn ngừa bệnh Dịch Hoa Kỳ (Centers for Disease Control and Prevention) viết tắt “CDC” để tìm biện pháp giúp đỡ, xác định đặc điểm của loại virus nầy, nhằm chận đứng kịp thời, trước khi quá muộn.

VII. KẾT LUẬN:Trước khi chấm dứt bài viết nầy, tôi xin nhắc lại lời của ông WINSTON CHURCHILL (1946) để thay cho lời kết: “Thế chiến thứ II đã không bao giờ xảy ra trong lịch sử nếu có những hành động ngăn chận đúng lúc…nhưng không một ai muốn lắng nghe. Chúng ta phải chắc chắn điều nầy không tái diễn.”(There was never a war (WW II) in all history easier to prevent timely action…but no one would listen…we surely must not let that happen again.



Và ông MICHAEL SCROCCARO – Giám đốc Sterling Communication – có viết bài bình luận “COMMENTARY: CHINA SIGNALS WAR, WILL THE WORLD LEARN FROM HISTORY?” Ông đã cảnh báo cảnh báo Phương Tây: “Tại sao Phương Tây đang tiếp tục làm ngơ trước những tín hiệu và bài học của lịch sử nữa chăng? Có phải vì những tin tức trong Trung Hoa Lục Địa không rõ ràng, không đủ sức thuyết phục để chúng ta lưu tâm sao?”(So, why is the West ignoring the signs and lessons of history yet again? Could it be that news out of China is not clear or compelling enough to grasp our attention?”)Viết theo các tài liệu tổng hợp, phân tách và nhận định.

Nguyễn Vĩnh Long Hồ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.09.2011 09:01:58 bởi Phù Vân >

Phù vân
  • Số bài : 360
  • Điểm: 6
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 08.01.2011
RE: Câu Lạc Bộ TRI ÂM - 02.09.2011 08:43:23
0



CHÚC MỪNG SINH NHẬT DOHOP






A United States Airman's Meal, Combat,
Individual ration
(dohop also called a C-ration).
DaNang, Vietnam, circa 1966 - 1967.

HAPPY BIRTHDAY C-RATION

Chị góp dăm lon dồn dô bị
Cho em đở bí ở Cà Tum
Thoát cảnh đêm hôm ngủ bụi lùm
Duyên chiễn lời thăm dùm Lâm Ngố
Anh Tư hồ hỡi gởi đôi thùng
Chúch em Xinh Nhựt Mừng Dzui hỉ
Sa Mu Rai tuyệt kỹ cho chì
Thơ thăng phỉ chí dị kỳ lun
Giết Chiện chiển tuồng run lũ Cún
Nấu cao bầy Khỉ đủn Hình phang
Bắt_bó_đạp_giày_chưng: mọi Hán !
Phẻ_dzui_mạnh_dạn : phán thêm lời
PàKon háo hức chờ mong đợi
Một sớm mai ngời non nước ơi !

phùvân
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.09.2011 08:45:17 bởi Phù Vân >

SongHuong
  • Số bài : 400
  • Điểm: 2
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 29.10.2009
RE: Câu Lạc Bộ TRI ÂM - 02.09.2011 13:53:40
0
GIẬT MÌNH


Giật mình chợt nhận ra
Tiếng ve hạ không còn nghe thấy nữa
Xác hoa phượng không còn rực lửa
Mùa thu se sẽ đến bao giờ ?

Ta tự đắm mình trong cõi mơ
Những con chữ không làm nên cơm áo
Thảng thốt mùi hương thạch thảo
Giật mình... nhợt nhạt nắng thu

Tự nhốt mình trong ngàn vạn lời ru
Nhặt câu ca dao... ầu ơ ... quê mẹ
Giật mình... nhủ lòng ...khe khẽ
Cánh cò lặn lội bờ sông

Tự trách mình sao cứ mãi hoài mong
Lời như gió tan vào miền vô thức
Giật mình luồn tay kí ức
Tóc sương điểm bạc mái đời

Thu chớm vàng sao lá đã rơi ?
Lòng tự hỏi ai còn thương nắng hạ ?
Dùng dằng đường chia đôi ngã
Giật mình ai goi tên ai... ?


Huế 2/9/2011
Sông Hương
Nén lòng tôi với tri âm
Nén thương nhớ gởi xa xăm một người

Phù vân
  • Số bài : 360
  • Điểm: 6
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 08.01.2011
RE: Câu Lạc Bộ TRI ÂM - 02.09.2011 14:46:19
0

BẢO TỒN GIỐNG VIỆT_BẢO TÒAN TIẾNG CHỆT !



Đốt nhà xem truyện Tây Minh
Nghĩ đi xét lại bực mình thì thội
Tưởng là nói chuyện đãi bôi
Biết khôn sớm tối học mau tiếng Tàu !
Tiếng Tàu dễ học gì đâu
Tỉu na má nị Tiểu Bình Xếnh Mao
Quảng Nam sẽ hiểu Quảng Tây
Quảng Đông rồi sẽ làu thông Quảng Bình
Học xong rồi chớ thất kinh
Nào ta học nhé : dách dì xám xây...
ựng lục thất bát cẩu xập bồi đầm già Ách... ĐÔ HỘ !
Ô HÔ !

         ( Ong tháng Chín )


KHÔN BÁN NƯỚC CŨNG CHẾT
DẠI BÁM ĐÍT GHẾ CŨNG CHẾT
BIẾT TIẾNG TRUNG CUỐC THÌ SỐNG !
SỐNG TRÊN QUÊ HƯƠNG NƯỚC NAM MÌNH MÀ NÓI TIẾNG BẮC THUỘC THIÊN TRIỀU MỚI OÁCH CỰC KIM CHỨ LỊ !
Tàu CHOLON trước 75 nói TIẾNG VIỆT được thì Việt HANOI sau 75 nói TIẾNG TÀU được !

 ...............

QUẢNG CÁO DẠY TIẾNG ĐẠI HÁN .


Sau khi CL&ST tại hạ đọc bài “Trời hỡi làm sao cho khỏi… Lọa???” của cô Tư đồng hương, thấy thiệt tình con Lạc cháu Hồng ngày hôm nay “chạy Trời không khỏi… Lọa” là sự thật hiển nhiên không thể chối cãi.
Nhân cơ hội tại hạ đang thất nghiệp;
Căn cứ tình hình thực tế của quá khứ, hiện tại và tương lai, cộng với những bài báo đánh bóng,ca ngợi, quảng cáo, tâng bốc… cho Lọa;
CL&ST tại hạ dự đoán rằng tương lai sắp tới tiếng Lọa có thể trở thành “quốc ngữ”. Vì vậy, tại hạ cần phái “chớp lấy thời cơ”, “đi tắt đón đầu” bằng cách mở lớp dạy tiếng Lọa cho người Việt Nam.
Quý vị nào cần học tiếng Lọa để dễ kiếm ăn, để dễ làm giàu, để dễ làm v.v… và v.v… hãy nhanh chóng liên hệ với tại hạ để đăng ký. Tại hạ không kén chọn đối tượng, thành phần, giai cấp, lập trường, tư tưởng, chính kiến… có “tinh thần cầu tiến” học tập tiếng Lọa.
Tỷ như:
Ai muốn học “Hoàng Sa, Trường Sa là của Việt Nam” (黃沙, 長沙的是越南) hay “Hoàng Sa, Trường Sa là của Trung Quốc” (黃沙, 長沙的是中国), hoặc ”Trung Quốc không được xâm chiếm lãnh thổ Việt Nam” (中国不能侵犯越南的领土) và “Trung Quốc được xâm chiếm lãnh thổ Việt Nam” (中国能能侵犯越南的领土), v.v… tại hạ đều đồng ý dạy tuốt, miễn đưa tiền học đầy đủ là được.
Tại hạ sẽ tùy đối tượng mà áp dụng các chính sách ưu tiên như: gia đình thương binh, liệt sĩ; bản thân liệt sĩ; nhà nghèo hiếu học; nhà giàu hiếu danh; nhà quan hiếu lợi;… mà quyết định miễn, giảm học phí hay có thu học phí.
Lưu ý: Riêng chữ “Lọa” thì yêu cầu quý vị học viên không được đòi hỏi Tạ lão sư (谢老師) phải dịch, bởi lẽ ngay cả Từ điển tiếng Lọa hiện đại nhất cũng chưa có từ này. (Nhân đây, tại hạ xin nghiêng mình “bái phục ” nhân vật đầu tiên đã “phát minh” ra chữ “tàu lọa” phổ biến trên báo chí).
Mọi chi tiết xin liên hệ tại đây.
Trân trọng kính mời! Mại dzô! Mại dzô!
Lẹ chưn thì còn chổ, chậm chưn thì… cũng còn luôn!
Tạ Phong Tần
NGUỒN NET

<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.09.2011 14:53:39 bởi Phù Vân >

Phù vân
  • Số bài : 360
  • Điểm: 6
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 08.01.2011
RE: Câu Lạc Bộ TRI ÂM - 02.09.2011 15:26:39
0

GIẢI TRÍ CUỐI TUẦN

Đồng Thanh Hô To


Trong các cuộc mít tinh ở VN, nhất là thời gian mới sau 1975, một người cầm đầu hô một câu gì đó rồi cả đám đông hô to lập lại mấy chữ sau cùng. Có lần nọ, một cán bộ dõng dạc hô to:

- Đảng Cộng sản Việt nam muôn năm!

Đám đông lập lại, vang rền đất trời, mỗi người đưa nắm đấm lên:

- Muôn năm! Muôn năm!

Cán bộ cao hứng hô tiếp:

- Nước Việt nam là một. Dân tộc Việt nam là một. Sông có thể cạn núi có thể mòn. Song chân lý ấy không bao giờ thay đổi.

Đám đông lại rần rần:

- Thay đổi! Thay đổi!

- Trước nạn lộng hành cướp biền cướp đảo của Trung Quốc, đảng và nhà nước quyết bảo vệ tổ quốc chứ không chịu nhục!

- Chịu nhục! Chịu nhục!

Sau đó cán bộ đó bị mất chức.



- Trước lời dọa nạt của Trung Quốc, đảng và nhà nước quyết không sờn, không quỳ lụy TQ và cũng không  DÁM CHO ĐỒNG BÀO BIỂU TÌNH!

Đám đông lại rần rần HÔ TO:

-BIỂU TÌNH ! BIỂU TÌNH !




dzuylynh
  • Số bài : 1290
  • Điểm: 26
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 24.05.2010
  • Nơi: Vịnh Nửa Vầng Trăng
RE: Câu Lạc Bộ TRI ÂM - 03.09.2011 05:27:43
0


                                                                                                      GIẬT MÌNH

thơ Sông Hương_ phổ nhạc & trình bày Dzuylynh

album Lệ Tým
tặng TriềuÂm . ThúyLan

http://www.box.net/shared/emdf6b4tqnk7n0uoejh7

giật mình ...
ta chợt nhận ra tiếng ve hạ không còn nghe thấy nữa !
xác hoa phượng không còn rực lửa ...
và mùa thu khe khẽ đến bao giờ ?
 ta tự đắm mình trong những cõi mơ !
con chữ không làm nên áo cơm ...
 thảng thốt mùi hương thạch thảo
giật mình...
nhợt nhạt nắng thu !
ta nhốt mình trong vạn lời ru
nhặt câu ca dao ầu ơ quê Mẹ...
giật mình ...
nhủ lòng khe khẽ
thương cánh cò lặn lội bờ sông !
trách mình sao cứ mãi hòai mong
 lời như gió tan vào miền vô thức
giật mình ...
 luồn tay ký ức
 tóc sương đã điểm bạc mái đời !
 giật mình ai gọi tên ai
 giật mình ai gọi tên ai ?
 thu chớm vàng sao lá đã rơi ...
tự hỏi còn ai thương nắng hạ ?
 giùng giằng đường chia đôi ngã giật mình ... ai gọi tên ai ? giật mình ! ai gọi tên ai ...

September.2.2011
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.09.2011 05:33:19 bởi dzuylynh >

Huyền Băng
  • Số bài : 3826
  • Điểm: 11
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 08.09.2005
  • Nơi: rừng thu 1953
RE: Câu Lạc Bộ TRI ÂM - 03.09.2011 09:50:11
0
Cảm ơn ông Lynh cho nghe lời thơ Giật mình của Sông Hương qua ý nhạc của ông nhé. Ai cũng có đôi lúc Giật mình như thế đó...

Người ba mươi tuổi giật mình... ô hôm nay mình đã ba mươi
Người bước vào độ bốn mươi, năm mươi cũng vậy

Và đến một hôm HB cùng mọi người cũng phải Giật mình như ý tưởng sau đây của HB - Cảm ơn ông Lynh đã mang bức ảnh rất đẹp vào nhé.






giật mình

Thu đến rồi sao một buổi chiều !
Thả mình theo gió ta phiêu diêu
Bến sông hiu quạnh kia bờ đáp
Thảm cỏ ven sông đấp mộ yêu

Thoả ước rằng đây chốn cuối cùng
Cỏ cây mây nước hồn mông lung
Ngẩng trông  trên đó cành lá đỏ
Nhắm mắt ta đi vào hư không

Sương gió chiều nay có lạnh không?
khi lìa cõi tạm mấy mươi năm
Tìm đâu... đây đó lời ru cuối!
Làm gói hành trang chốn xa xăm.

Huyền Băng



Chúc bà con vui cuối tuần...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.09.2011 09:51:26 bởi Huyền Băng >

dzuylynh
  • Số bài : 1290
  • Điểm: 26
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 24.05.2010
  • Nơi: Vịnh Nửa Vầng Trăng
RE: Câu Lạc Bộ TRI ÂM - 03.09.2011 13:26:53
0
 


Một bước đường

thơ Tuệ Sỹ _ nhạc & trình bày Dzuylynh
album Tình Ca Quê Hương . Aug 16.2011

thân tặng nữ sỹ Huyền Băng

http://www.box.net/shared/0745m6ghxbellhyxxj82

Một bước đường thôi nhưng núi cao
Trời ơi, mây trắng đọng phương nào.
Ðò ngang neo bến đầy sương sớm;
Cạn hết ân tình nước lạnh sao?
Một bước đường xa, xa biển khơi
Mấy trùng sương mỏng nhuộm tơ trời.
Thuyền chưa ra bến bình minh đỏ,
Nhưng mấy nghìn năm tống biệt rồi.
Cho hết đêm hè trong bóng ma;
Tàn thu khói mộng trắng Ngân hà
Trời không ngưng gió chờ sương đọng,
Nhưng mấy nghìn sau ố nhạt nhòa.
Cho hết mùa thu biệt lữ hành
Rừng thu mưa máu dạt lều tranh
Ta so phấn nhụy trên màu úa,
Trên phím dương cầm, hay máu xanh?

Tuệ Sỹ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.09.2011 13:46:12 bởi dzuylynh >

Thay đổi trang: << < 789 > >> | Trang 8 của 36 trang, bài viết từ 211 đến 240 trên tổng số 1076 bài trong đề mục