VÔ TÌNH
Vô tình gió đẩy ánh Trăng rơi
Tủi phận đầy vơi lạc giữa đời
Lửa cháy rừng thu muôn lá rụng
Câu thơ lạnh bụng để buông lơi
Gieo mơ Ðất úng không đơm nụ
Hối hận Trời ơi chuyện lỡ rồi
Bỗng chốc hai ta thành chủ khách
Hồn đau oán trách chẳng buồn chơi .
Vũ kim Thanh
Hoạ:
Kẻ Ngốc
Kẻ Ngốc cầm vàng lỡ đánh rơi
Trời Nam bể Bắc gió mưa đời
Nhành Lan trước ngõ giờ khô quắt
Áo lụa chờ duyên thoắt lỏng lơi
Chẳng phải Trăng thề quên ngõ cũ
Không như bát nước hắt đi rồi
Cam làm nén chịu chờ hoa nở
Lối mở Xuân về lại tới chơi
Tố Uyên
Thân họa với Tố uyên:
XÓT XA
Chia ly lệ đắng xót xa rơi
Mối hận ngàn Thu khắc để đời
Diễm mộng trùng khơi thêm quắt quéo
Nhìn nhau ngoắt ngoéo kém lả lơi
Xuân xanh nhợt nhạt hương hoa cũ
Hạ đỏ tin yêu cháy trụi rồi
Héo hắt cung sầu xưa chợt nở
Trăng về một bóng chở hồn chơi
Vũ kim Thanh
-Chào thi huynh Vũ Kim Thanh ,cho đệ họa cùng huynh một bài,mong huynh đừng chê.
Lại Ghé Chơi
Vô ý hay không chớ bỏ rơi
Cho dù phận mỏng há quên đời
Ngoài kia lá úa bao phiền não
Nơi đó liễu buồn lắm lả lơi
Ngắm giọt mưa thu đang sắp cạn
Nhớ người bạn cũ khuất xa rồi
Mai này nếu lỡ còn duyên gặp
Chủ khách cùng ta lại ghé chơi
bachvan
ÐẸP CUỘC CHƠI
Bạn đến mưa Thu cũng lặng rơi
Cùng ta nhiệt huyết chuyện ngàn đời
Tung hoành ảo vọng vơi sầu não
Rão phím đàn khuya chẳng muốn lơi
Biển Gió Thơ Ca không thể cạn
Trời Mây Nắng Bạn mộng nào vơi
Con tim vũ trụ đâu eo hẹp
Thoả chí vui cười đẹp cuộc chơi
Vũ kim Thanh
Gọi Nắng
Duyên lỡ tình buồn chiếc lá rơi
Xa cây nhớ cội lạc bên đời
Từ khi gió bấc neo thu lại
Là lúc tơ chùn nhả cuống lơi
Nhựa sống chẳng còn, trơ mấy nhánh
Chồi xanh đâu nữa, rụng lâu rồi
Mưa ngâu từng đợt trăng vàng úa
Nắng ở phương nào chửa ghé chơi !
Phục linh
THỨC TRẮNG CÙNG THƠ
Cái Nắng bơ vơ cái Nắng rơi
Như tình ngớ ngẩn lúc đầu đời
Buâng khuâng giấu giếm niềm tâm sự
Tím tái hoàng hôn tự thả lơi
Héo hắt trời đêm Trăng lạc lối
Tươi mầu diễm lệ nước chơi vơi
Bàn tay khối óc ươm đầy nắng
Thức trắng cùng Thơ thỏa mộng chơi
Vũ kim Thanh
Tan tác
Tiễn anh chiều ấy lệ tuôn rơi
Đẫm chiếc khăn tang úa mộng đời
Tóc rối rẽ vai bờ mắt dại
Sương mờ khuất nẻo mảnh trăng lơi
Mười năm chung giấc –tình chưa phỉ
Một phút chia loan – nghĩa cạn rồi
Dấu ái nương theo làn khói trắng
Đường về hiu quạnh chốn rong chơi
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.01.2008 23:13:43 bởi vũkimThanh >