THƯ GỞI CHỊ
-
15.11.2011 01:01:58
THƯ GỞI CHỊ
Chị và các cháu thương nhớ,
Hôm nọ em nhận được thư chị, như thường lệ nhận tin chị và các cháu em mừng và yên tâm. Trong thư chị kể về một kỷ niệm vào buổi tối khi mẹ vào nhà thương sanh em, chị đi theo mang giỏ áo quần em bé cho mẹ, em đã khóc một mình khi chị nhắc về kỷ niệm xưa ... Cuối thư chị viết một câu làm em suy nghĩ mãi,
.….”Hãy yêu thương những gì mình đang có và gìn giữ hạnh phúc của gia đình mình.”
Chị ơi, em vẫn suy nghĩ hoài về hai chữ Hạnh Phúc. Có là thật chăng, khi cái danh từ đó sao mà trừu tượng, mơ hồ.... Biết bao nhiêu người đã bỏ công lao, sức lực, thậm chí tiền bạc nữa để đi tìm cái gọi là Hạnh Phúc... Chính em đây, trong những năm tháng đã qua, và hiện tại, đôi lúc em cũng thắc mắc và tìm kiếm cái sự mơ hồ, mong manh tưởng như không có thật đó.
Chị còn nhớ không, hồi em còn nhỏ, cả nhà cưng chiều em, cái gì cũng dành phần NHẤT cho em. Từ quà cáp cho đến sách vở, áo quần, món gì em cũng được nhiều nhất. Cái gì đẹp, em cũng muốn món đẹp nhất....Từ đó em quen tật hư, bất cứ điều gì em cũng đòi cho được phần NHẤT về mình. Chị thương em, em cũng đòi chị phải thương em nhất ! Có lẽ đó là niềm hạnh phúc tuổi thơ của em.
Lớn hơn một chút, em thấy rất Hạnh Phúc (nếu dùng chữ Hạnh phúc ở đây là đúng), khi đi học được điểm cao, được phần thưởng mỗi năm học. Em đã cố gắng rất nhiều để có được những giây phút hài lòng với chính mình trong chuyện học hành ở trường lớp. Bây giờ, ra đời rồi, em hiểu hơn một tí. Em đã biết đến hai chữ “đau khổ” khi không được như ý muốn. Qua những lần khốn đốn đó, em suy luận được rằng, hạnh phúc chỉ là do tâm mình mà ra. Mình bằng lòng thì đó là hạnh phúc.
Cứ nhìn vào cuộc sống của những người gọi là "nghèo". Họ không có áo quần lụa là, xe nhà sang trọng, ăn bữa nay lo bữa mai, nhưng em nghĩ họ hạnh phúc hơn những người có tiền bạc rủng rỉnh vì họ không phải lo lắng cho những điều vướng bận chung quanh. Không kể đến những người giàu có, chỉ nói đến người có hơi hơi đủ một tí. Cũng phải lo lắng nhiều thứ. Có nhà thì phải lo cho cái nhà, có xe thì phải lo cho cái xe... Ôi thôi là nhức đầu. Có việc làm cao cấp thì nhức đầu với công việc của mình...
Em có một người bạn, anh và người bạn đời chia tay vì áp lực công việc quá nặng nề. Anh có việc làm và địa vị rất cao, nhưng hình như càng làm lớn chừng nào thì “stress” càng nhiều chừng đó. Anh chị có một cháu trai 10 tuổi, khi thì ở với mẹ khi thì về với bố. Em rất cảm động khi anh viết thư tâm sự, và có một câu như sau,
…” Nhiều khi lái xe đi làm về, nhìn những cặp vợ chồng dắt con cái chạy lúp xúp dưới mưa để đón xe buýt, anh ước gì mình được như họ, có thể nghèo nhưng vẫn có gia đình đầy đủ, hạnh phúc với nhau....”
Em tin rằng chị không quên những lúc mình bệnh hoạn, đau yếu. Chị đã trải qua những trận đau, những lần giải phẩu và sự đau đớn tưởng như không thể nào chịu đựng được với sức lực của con người..... Những lúc đó có phải mình chỉ ước ao, giá mà mình đánh đổi tất cả để thoát khỏi những cái đau đớn về thể xác đã làm ảnh hưởng không ít đến tinh thần của mình? Em nghĩ rằng khi ốm đau, không có gì hạnh phúc bằng cơn đau đuợc cất đi và được trở lại sức khỏe bình thường.
Chị thương nhớ,
Sau bao nhiêu năm trăn trở cuối cùng em nghĩ ra được rằng, Hạnh Phúc chỉ là những gì do mình định nghĩa theo ý nghĩ riêng của mình. Trong hiện hữu đây, giờ phút này, nếu mình bằng lòng với chính mình và nếu mình có được sự bình an trong tâm hồn thì đó chính là hạnh phúc thật sự. Chẳng thể nào mua bằng tiền bạc, chẳng thể nào đổi chác gì được. Nếu mình không hài lòng với chính mình, với những gì mình hiện có thì mình không khi nào có hạnh phúc được, phải không chị?
Em rất nhớ chị, người chị đã thương yêu và chăm sóc cho em rất nhiều khi em còn nhỏ. Em nhớ từng món ăn chị nấu cho em, em còn nhớ rõ, chị làm dưa cải rất ngon và em đã tuyên bố, khi em lớn, có tiền em sẽ đưa hết cho chị, để chị làm dưa cải cho em ăn mỗi ngày, chị còn nhớ không? Em cũng nhớ đến những bộ áo quần chị đã may cho em trong từng dịp tết hay nhập trường. Cũng không sao quên được ngày nào chị cũng thắt bím tóc cho em đi học từ lớp nhỏ cho đến lớp lớn.... Chị ơi, cho đến khi chị có gia đình riêng, chị vẫn còn thương và để dành cho em từng món ăn, từng trái cây ngon mỗi ngày em đi học về.....Nhắc đến thì không bao giờ hết được kỷ niệm của chị em mình.
Vào đời, chị em mình mỗi người đều có cuộc sống riêng, ít có thì giờ để gặp lại nhau. Chỉ còn gặp nhau qua mỗi dịp lễ tết hàng năm hay qua điện thoại, thư từ chữ nghĩa... Bây giờ chị em mình đã xa nhau một khoảng cách quá xa và một khoảng thời gian khá dài. Em luôn gìn giữ những hình ảnh đó trong đầu và nghĩ đến các chị. Em vẫn thương yêu các chị như xưa, và biết rằng em vẫn còn các chị thương yêu mình cũng đủ để gọi đó là hạnh phúc rồi.
Chị thương yêu,
Từ khi em suy niệm ra được thế nào là Hạnh phúc, em đã sống một cuộc sống bình lặng hơn, chấp nhận hơn và có thể nói hy sinh hơn để gìn giữ cuộc sống gia đình em ngày nay. Em nói hy sinh vì con người em không phải là người chịu im lặng ngồi yên một chỗ như bây giờ. Em rất sôi nổi và năng động từ ngày còn nhỏ, chị cũng biết em rồi đó. Nhưng chị ơi, em sẽ cố gắng hết sức để sống cho những người thân chung quanh em. Em đã và sẽ quên cái phá phách, cứng đầu cứng cổ của em, em đã chịu yên lặng một thời gian dài rồi, chị biết chứ.
Cuộc đời như một giòng sông chia ra nhiều nhánh. Mỗi nhánh trôi theo một hướng riêng. Điều đáng quý là mình vẫn nhớ đến mình đã có chung và từ một nguồn mà ra .....Đời sống đẩy đưa mỗi chị em mình đến một bến bờ xa lạ với những bất ngờ mà mình không bao giờ biết trước được. Nhưng mình còn may mắn và hạnh phúc là chị em mình không thất lạc nhau qua bao nhiêu thăng trầm biến đổi. Chị em mình vẫn còn có nhau dù xa xôi cách trở nhưng còn nghe được tiếng nhau, còn nhìn được hình ảnh nhau là điều quý giá mà em luôn nâng niu gìn giữ, đó cũng là một niềm hạnh phúc to lớn không tiền bạc nào có thể mua được phải không ạ?
Thư đã dài cho em ngừng ở đây. Bàn về hai chữ Hạnh phúc có lẽ chẳng bao giờ đủ và có lẽ còn nhiều thứ cần nhắc đến nữa, hẹn chị lần tới. Chúc chị luôn vui mạnh và các cháu may mắn với công việc. Nhận thư chị cũng là một niềm hạnh phúc, hãy viết cho em chị nhé.
Em của chị,
Nguyệt Hạ