UYENNHI199
MƯỜI NĂM HẠNH NGỘ
Mười năm rồi em nhỉ
Ta chưa tròn đôi mươi
Anh mơ làm thi sĩ
Em nghe lại khẽ cười
Ngày hoa nắng vui tươi
Ta ngại ngùng e thẹn
Mười năm rồi em ơi
Đâu đây còn nguyên vẹn
Chiều nay mưa không hẹn
Tình cờ lại gặp nhau
Mười năm trôi qua mau
Ta chợt là quá khứ
Mười năm tình chưa cũ
Thơ viết vẫn chưa xong
Anh chưa thành thi sĩ
Em tay bế tay bồng
Ôi mười năm mênh mông
Yêu thương còn nức nở
Đời người như dòng sông
Nay trôi về hạnh ngộ
Mười năm tình dang dở
Mà trăn trở trăm năm
Hoa tàn quên kết nụ
Bay ngược về xa xăm
Có cô bé trăng rằm
Ngại ngùng cười khe khẽ
Có chàng mơ thi sĩ
Viết thơ tình mười năm…
10/02/14
ĐN - THỤC MIÊN
MƯỜI NĂM XA
Trời gian trôi qua vội
Kí ức chưa phai phôi
Xưa em là bé tí
Anh thi sỹ không chuyên
Mỗi lần ta trò chuyện
Anh đọc thơ tình duyên
Em cười nghiêng nửa miệng
Rụt cổ trêu anh liền
Chuyện mười năm mười năm
Cơn mưa bụi lâm thâm
Bỗng dưng ta gặp lại
Mưa cứ rơi lặng thầm
Anh nhắc lại chuyện xưa
Ngày ấy chưa đủ vừa
Tuổi anh sang mười bảy
Em nhóc tóc miểng vùa
Anh mơ làm thi sĩ
Đã hơn chục năm qua
Mười năm tình đôi ngã
Giờ xa thật còn xa
Vần thơ anh thắm ướt
Giọt mưa bụi bôi nhòa
Anh loay hoay viết mãi
Mưa vung vãi vỡ òa
Xưa anh mơ thi sĩ
Xưa em bé tí ti
Mười năm xưa đã cũ
...
Anh mười năm tình ghi ...
UYỂN NHI
4.10.2014
(He he he ... Mười năm trước em mới có mấy tuổi à anh ơi !)
Mười Năm
Mười năm nhiều kỷ niệm
Thoáng đấy vù trôi mau
Vần thơ đầu mực tím
Hôm nay đã nhạt mầu
Xưa em còn bé tí
Tỉ tì ti khóc nhè
Nay em là thi sĩ
Từng bài dễ thương ghê
Mười năm nhiều biến đổi
Hợp tan, bao nhớ mong
Có những lần sám hối
Có nhiều khi gắng lòng
Có bao nhiêu khoảng nữa
Mười năm, chuyện mười năm
Bao nhiêu lời thề hứa
Lãng quên trong âm thầm!
Hẹn nhau mười năm nữa
Khung trời nao viễn du
Mưa dầu hay nắng lửa
Cõi thơ hằng mịt mù
Nguyên Đỗ
XA MÃI MƯỜI NĂM
Mười năm xưa lưu niệm
Mực tím thấm niềm riêng
Bánh thời gian luân chuyển
Vòng quay vào vô bên
Xưa anh mơ thi sỹ
Nguệch ngoạc nét tình ghi
Em háy mắt chớp hí
Trêu đọc lời ai bi
Xưa em còn bé tí
Anh học làm thi sỹ
Em nghịch ngợm cười "hì"
Anh viết bài tình si
Mười năm trôi qua mau
Lời thơ tình "chờ nhau"
Rồi ngày về một dạo
Ánh mặt lạ chạm đau
Vần thơ nhòe mực tím
Mây trên đầu xám lịm
Mưa xào xạc triền miên
Khoảng vắng buồn hiện diện
Bóng trăng buồn lệch nghiêng
Giọt sương lạnh ngoài hiên
Anh sướt mướt nỗi niềm
Bước chân sầu miên viễn
...
UYỂN NHI
16.11.2014
@ Cảm ơn nhà thơ Nguyên Đỗ đã ghé qua và họa cùng !
Lại Chuyện Mười Năm!
Lại chuyện mười năm nữa!
Đã nói rồi ... nghe rồi!...
Nếu như ... lời hẹn hứa!
Mùa đông tuyết ngưng rơi! ...
Những mối tình muôn thuở
Ronsard cùng Hélène
Bao năm rồi vẫn nhớ
Chuyện mình như thân quen
Ngày lại ngày qua lại
Mối tình si lầm lì
Ray rứt hồn tê tái
Thấm loang mộng tình thi
Mười năm làm thi sĩ
Mừơi năm, bao bể dâu
Mười năm, vẫn tri kỷ
Cùng chung một niềm đau
Cách bao nhiêu thế kỷ
Miệt mài trong trái tim
Cũng nghiệp hồn thi sĩ
Tứ thơ ta kiếm tìm
Nguyên Đỗ
Sonnets For Hélène . . extract
If to love, Madam, is to dream and long
and brood by day and night on means of pleasing you,
to be forgetful of all else, to wish to do nothing else
but adore and serve the beauty that wounds me,
If to love is to pursue a happiness which flies me,
to lose myself in loneliness, to suffer much pain,
to fear greatly and to hold my tongue,
to weep, to beg for pity, and to see myself sent away,
If to love is to live in you more than in myself,
to hide great weariness under a mask of joy,
to feel in the depths of my soul the odds against which I fight,
to be hot and cold as the fever of love takes me,
To be ashamed, when I speak to you, to confess my pain –
if that is to love, then I love you furiously,
I love you, knowing full well my pain is deadly.
The heart says so often enough; the tongue is silent.
Sonnets pour Hélène
Si c’est aimer, Madame, et de jour et de nuict,
Resver, songer, penser le moyen de vous plaire,
Oublier toute chose, et ne vouloir rien faire
Qu’adorer et servir la beauté qui me nuit,
Si c’est aimer, de suivre un bonheur qui me fuit,
De me perdre moymesme et d’estre solitaire,
Souffrir beaucoup de mal, beaucoup craindre et me taire,
Pleurer, crier mercy, et m’en voir esconduit,
Si c’est aimer, de vivre en vous plus qu’en moymesme,
Cacher d’un front joyeux une langueur extresme,
Sentir au fond de l’àme un combat inegal,
Chaud, froid, comme la fievre amoureuse me traitte,
Honteux, parlant à vous, de confesser mon mal :
Si cela c’est aimer, furieux je vous aime,
Je vous aime, et sçay bien que mon mal est fatal,
Le coeur le dit assez, mai la langue est muette.
Pierre de Ronsard