Bóng Chiều
Đã qua suốt mấy mươi mùa
Thu-Đông-Xuân-Hạ chen đua đổi màu
Bóng chiều đỉnh núi trắng phau
Hoàng hôn buông rũ chìm sau ngọn đồi.
..........
(vdn)
Tình ơi sao mãi bồi hồi
Mây bay về núi... ngậm ngùi gió đưa
Xin cho một chút nắng mưa
Bốn mùa chia chát bán mua xuân thì
( Nguyên Thoại )
Cuộc đời đâu dễ mấy khi
Đông lai,Xuân khứ,Thu đi,Hạ về
Tình xưa còn chút đam mê
Vẫn còn vương lại bóng chiều buồn tênh
(Vanba)
Thuyền chao bởi sóng bập bềnh
Hương xưa, tình cũ sao quên hỡi này !
Bốn mùa thay đổi đất trời
Ai người vong phụ, ai người thủy chung !
(vdn)
Thủy chung , vong phụ , vẫn cùng
Chia chung một cõi mông lung tình này
Uống chung một bát rượu cay
Chờ chung ngày trả nợ đày nhân gian
(Nguyên Thoại)
Hưởng chung trong cuộc hồng trần
Chung vui, chung khổ, chung phần nhàn an
Tình vong phụ, đã sang trang
Điềm nhiên ngắm ánh trăng vàng đêm thu
(vdn)
À ơi... vẳng tiếng Mẹ ru
Vòng nôi thuở ấy tạ từ ấu thơ
Đời con vẫn dại vẫn khờ
Từ khi xa Mẹ... vật vờ chân đi
(Nguyên Thoại)
Sang trang hằn nếp chim di
Quặn đau quá khứ tưởng thiên thu buồn
Ngờ đâu khi ánh chiều buông
An nhiên tự tại xem thường đảo điên
(vanba)
Dòng đời chở nặng oan khiên
Nhất lòng niệm niệm ưu phiền chóng qua
Trong mây ta hát ca vang
Nghê Thường vũ khúc nhạc chan chứa tình
(vdn)
Thuyền trăng vượt thoát u minh
Lắng nghe nhã nhạc cung đình xa xưa
Sử kia đọc mãi khéo vừa
Minh Hoàng mê đắm say sưa Nghê Thường
(vanba)
Thôi ngủ ngoan... giấc yêu thương
Chim bay về núi suối nguồn tiễn đưa
Biển ôm lòng những cơn mưa
Chắt chiu từng giọt cho vừa lòng mây
(Nguyên Thoại)
Đêm nay tròn giấc mộng say
Mơ về một cõi Bồng Lai êm đềm
Ngủ đi em, thật dịu hiền
Xóa bao cay đắng, tan phiền muộn xưa
(vdn)
Gió ru trăng ngủ bốn mùa
Mây dăng xanh trắng nhẹ đưa võng đào
Mơ màng nhấp nháy ngàn sao
Xin cho em ngủ má đào đừng phai.
(Minh Tuấn)
Chiều thu mưa rớt hạt thưa
Cạnh hồ trúc bạch, nước chưa đọng đầy
Sương giăng che lấp áng mây
Vòm trời chợt thấp, mắt ngây ngô nhìn
(vdn)
Cho nhau bóng... cho nhau hình
Cho nhau cả những gập ghềnh chân đi
Sợi tình không nhuốm chia ly
Có khi gục chết tức thì đêm xuân
(Nguyên Thoại)
bỗng nghe rúi rít tiếng chim
rủ nhau sải cánh đi tìm phương nam
nắng rơi vai mấy sợi vàng
gió thu se lạnh làm tan mơ màng
(YDLN)
chiều đông chẳng thấy nắng sang
để cho góc nhớ lại càng đìu hiu
đường trần mấy lúc cô liêu
để cho nỗi nhớ mỗi chiều lệ rơi.
(DUY GIANG)
Chiều nay hồn bỗng chơi vơi
Như con chim lạc giữa đời gió giông
Thu tàn trời sắp lập đông
Mây đen phủ ngập, nắng hồng lui xa.
(vdn)
Ngày qua rồi tháng cũng qua
Ta cũng qua nốt... dần xa cõi trần
Đôi lần lòng cứ phân vân
Tại sao ta phải dừng chân chốn này
(Nguyên Thoại)
Phải chăng ta bị lưu đày
Vì ta giựt nợ cả hai món đời
Tình thì gieo khổ cho người
Tiền thì ta lấy đi chơi thỏa lòng
(vdn)
Còn gì đâu nữa mà mong?
Hẩm hiu số phận , đành lòng chịu thôi !
Giờ đây lẻ bóng đơn côi
Trách ai đây hỡi? Trách tôi? Trách người?
(ATV)
Thôi thì trách cái cuộc đời
Tình , Tiền ai khéo mọc mời mà chi
Không lẽ nhắm mắt mà đi
Mở lòng đi nhé... có khi gặp người
(Nguyên Thoại)
Đôi khi lòng dạ rối bời...
Nhủ lòng phải vậy , nhưng...cười lại thôi !
Còn tôi đối diện với tôi
Nhiều khi mê mải trên đồi suy tư.
ATV
Ờ người đã biết thực hư
Giữ cho khéo nhé suy tư của mình
Riêng tôi bóng vẫn tìm hình
Khi gần như một... khi nghìn trùng xa
(Nguyên Thoại)
Bóng với hình của người ta
Thì người cố giữ phải là hơn không ?
Tôi suy tư với nỗi lòng
Mình tôi biết những đợi mong tháng ngày...
ATV
Tháng năm ôm khối u hoài
Bóng người xưa vẫn miệt mài xa xăm
Tựa rèm mắt ngắm vầng trăng
Dường như chiếc bóng vụt ngang lưng trời !
(vdn)
(Lụm về)