Tình cờ
Thật tình cờ tôi nhặt được câu thơ
Có hình ảnh ngày xưa với những cơn mưa rào bất chợt
Bao kỉ niệm từ đâu trôi về ào ạt..
Nhấn tôi chìm vào một thời
...Tưởng đã như quên.
Thơ thẫn trên cao
Với sương mù cùng dạo chơi trên phố
Con đường Hoàng diệu không dài
... Mà sao thấy lê thê
Đi xuống, đi lên -bên góc phố , cuối đường- cố tìm một ánh mắt thân quen
Nhưng chẳng có ai -ngoài những lời mời chào thân thiện
Cô hàng xén bán dạo
Lủng lẳng trước bụng cái mâm hàng
Em bé đánh giầy trên tay cái thùng gỗ
Ông già với một chồng truyện ,sách lem nhem
Chị sồn sồn cùng bao thứ tạp nhạp bidong, giầy ,dép..
Gia tài của họ vỏn vẹn chỉ vừa đầy một tấm poncho
...
Chín giờ sáng rồi mà mặt trời còn say giấc
Đang ngủ vùi sau dãy núi bên kia
Hàng cây sao chen chúc vạt sương mù
Trên phố núi hình như mọi người thường dậy muộn
Lang thang mãi , mỏi chân - chui vào quán
Chút thương thầm bên cái phin đen
Thời gian trôi trên những phiến nhạc vàng
Ôi thương thật khúc tình ca họ Trịnh
Quán vắng, khách thưa- cô chủ nồng nàn ánh mắt
Dấu nụ cười sau cái liếc làm quen
Lòng nghe mềm -may mà đã có em
Trong giây phút ngỡ mình "anh khách lạ"