Vĩnh Biệt
Trường Phi Bảo
Gửi anh NVT
Không còn đủ kiên nhẫn nói chia xa
Bài thơ cuối viết thay lời "Vĩnh Biệt"
Em sẽ đi về một nơi mãi miết
Nơi không tình yêu, nơi chẳng có mái nhà.
Chuyện đôi mình chỉ thoáng giấc mơ qua
Cơn mưa lạ đã xóa nhoà tất cả
Kỷ niệm buồn nhẹ nhàng như chiếc lá
Rơi xuống đời theo ngọn gió cô đơn
Khi em chết xin anh bớt giận hờn
Nghĩ tình xưa mà một lần đưa tiển
Đoàn tống lễ hạ huyệt là vĩnh viễn
Chôn chặt thi hài người con gái yêu anh.
Bản tình ca đành lỗi nhịp không thành
Em ra đi vẫn mang niềm hy vọng
Cõi hồng trần anh cùng người đắm mộng
Lồng đất lạnh em thiêm thiếp ngàn đời
Không còn đủ kiên nhẫn nói nên lời
Trước tình yêu em lỗi lầm như vậy
Khi em chết anh đừng buồn nhớ lấy
Những bức thư tình anh hãy đốt thành tro
Một lần yêu lại một lần lỡ đò
Em có sang sông đâu mà trời xuôi lỡ chuyến
Duyên nợ ngắn ngũi mãi chưa tròn quyến luyến
Anh chẳng thể bên em, định mệnh buồn thế thôi!
Em sẽ đi về một nơi rất xa xôi
Không có anh và bình minh mỗi sớm
Không bướm ong, không hoa thơm vừa chớm
Chỉ có đêm đen dày đặt, chỉ có sự lẽ loi
Khi em chết, tình quấn khăn mồ côi
Rồi còn ai yêu anh nhiều hơn em nữa
Ai chăm sóc anh? ai góp gạo chung? ai thổi lửa...?
Thầm mong mọi điều tốt đẹp nhất đến với đời anh
Ừ thì em chết sự sống quá mỏng manh
Em tuyệt vọng nên không còn ham sống
Dù sao em cũng đã từng yêu, từng mơ mộng
Nên chắc không còn gì để nuối tiếc...ngoaì chuyện trót gặp anh.
9-2005