Dongsongnho
KÝ ỨC ... THƠ TÌNH
Con bé nhỏ ... thương ... gã khờ ngốc nghếch
Se nhẫn hồng lá cỏ một lần trao
Đời viễn xứ, áo tình ngày xô lệch
Mắt u hòai nhớ gã đến xanh xao!
Cô bé nhỏ lang thang vùng cỏ tím
Bước chân hồng đuổi bướm vàng bay
Gã thư sinh lạc hồn theo tóc bím
Cũng ước mình được bé trong tay
Năm 2006
Dòng Sông Nhỏ
Đọc "Nhẫn cỏ" nên nhớ, gửi DSN bài thơ ấy của một thời biết yêu... Nhẫn cỏ tặng em Em cứ cười anh
Một gã trai khù khờ, đeo kính cận
Ngồi hàng giờ đan nhẫn cỏ trao em
Bàn tay anh năm ngón thật mềm
Bởi sống giữa đất Hà Thành
Nên tuổi thơ anh
Chưa một lần được đan nhẫn cỏ
Chắc em hiểu vì sao anh bỡ ngỡ
Rất vụng về với nhẫn cỏ trong tay
Cười nữa đi em, anh sẽ vẫn miệt mài
Đan nhẫn cỏ để tặng em, vậy đó
Dẫu chẳng được đẹp xinh như ai vừa có
Nhưng nó là tất cả, đó em
Anh nâng niu năm ngón thon mềm
Khe khẽ thở... nghe tim mình rung động
Gió nói gì, nên tay anh lóng ngóng
Khi lồng vào tay em
Chiếc nhẫn cỏ anh đan.
r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.08.2006 00:48:39 bởi Huyền Băng >