Em Hương Giang tặng Anh Hàn Sĩ Nguyên bài thơ mới là mong Anh giao hòa cảm xúc yêu thương con người cùng em, Anh ạ.
Anh biết không, có một chiều mưa Sài Gòn như thế đó. Trong tiếng mưa rơi, bỗng em thoảng nghe một câu hát từ cậu bé đánh giầy vào hiên nhà em trú mưa: "Quán cơm nào bình dân nhất người ơi" dường như bâng quơ, mà lại gieo vào lòng em một xúc động khôn khuây anh à. Thế là bài thơ "Cơm quán nhất bing dân" ra đời và cứ ngân dài mãi hồn em.
CƠM QUÁN NHẤT BÌNH DÂN
Lửng lơ câu hát ngu ngơ
Vắt qua đôi bờ tối ...Sáng
Thành phố ngập tràn lai láng
"Quán cơm nào bình dân nhất người ơi!"
Sài Gòn nay còn bao kiếp chơi vơi
Cứ ngược mãi dòng đời thì xuôi chảy.
Nghèo đói cào áo em
Giữa phồn hoa đô hội.
Xe với người loang loáng cứ sinh sôi.
Đường kẹt xe!
Người kẹt mù khói bụi!
Toà ốc cao sang vời vợi
TRăng hoa đèn choáng ngợp khắp nơi nơi.
Ơi, em tôi! Em tôi!
Bé nhỏ quá
Tiếng à ơi không vang vọng lại.
Ngọn gió cuốn chiều nay sao mê mải,
Mưa Sài Gòn nước ngập ,lạc bàn chân.
Đây rồi em! Cơm quán nhất bình dân.
Bát mồ hôi đổi bát cơm khô khốc.
Canh "đại dương"đôi đũa tre gợn mốc
KHua kiếm tìm đôi chút...Lưỡi lừa môi!
SÀI GÒN ơi! Emtôi,Em tôi!
Đường thì xa mà lòng người có rộng,
Mảnh trăng gầy có làm ai xao động?
Khát vọng em tìm huyền thoại giữa tinh khôi.
Hỡi THIÊN THẦN bé nhỏ của tôi ơi!
Chiều mưa Sài Gòn 10/08
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.10.2008 08:56:39 bởi Trần Hương Giang >