EM CỔ KÍN
Em cổ kín vẫn trong màu áo trắng
Chiếc áo dài thơ đậm nét trang mơ
Cho lòng anh cứ mãi mãi ngẩn ngơ
Khi tiếng trống tan trường chờ em đó
Chuyện tình xưa chưa một lần anh ngỏ
Vì em hiền dáng nhỏ quá thơ ngây
Anh âm thầm tình căm nín đắp xây
Rồi em vội bay xa miền viễn xứ
Một mình anh với nỗi niềm tình tự
Dấu vào tim tình nhỏ mãi im lìm
Và thổn thức vào miền tình bất diệt
Tình đơn phương mình mãi ôm sầu
HB
ÁO DÀI Dù em đi bốn phương trời Bạn bè vẫn gọi em người Việt Nam Tôn lên nét đẹp dịu dàng Áo dài trước gió bao chàng đắm say... Hôm nào áo trắng tung bay Líu lo chim hót đường dài đạp xe Phượng buồn, nức nỡ tiếng ve Áo dài lưu luyến mùa hè tạm xa... Em nay rực rỡ như hoa Vẫn màu áo trắng thướt tha sân trường Áo dài, bục giảng vấn vương Như nàng tiên trắng khiêm nhường... ngất ngây! --- XƯƠNG RỒNG XANH 12/02/2009 KHÔNG DÁM NÓI
(tặng thầy cô giáo)
Em đứng trên bụt giảng,
Anh cũng làm thầy giáo
Hai chúng ta cùng màu áo thư sinh
Nhưng gặp em anh không dám tỏ tình
Cứ căm nín lặng nhìn qua ngày tháng
Có những lúc anh gục đầu trên giáo án
Cứ thẩn thờ và viết mãi tên ai
Khi mùa thu từng cơn gió heo may
Nhìn dãy lớp lòng hoài tưởng nhớ
Ánh mắt xưa ngày đầu gặp gỡ
Ngơ ngác nhìn bỡ ngỡ thẹn thùng
Lúc tan trường ta sánh bước đường chung
Cứ ấp úng liếc nhìn mà không nói
Có nhiều câu muốn mở lời han hỏi
Nhưng ngại ngùng cứ thế mãi lặng căm
Rồi qua nhanh những ngày tháng âm thầm
Anh cứ mãi ấp ôm tình ảo vọng
Một mình anh đơn phương mơ và mộng
Dõi bóng hình em mãi suốt bao năm
Và lời yêu dấu kín tận đáy lòng
Không dám nói và không bao giờ dám nói.
Hàn Băng
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.02.2009 00:46:06 bởi Han Bang >