Trích đoạn: langtuhanoi
BÔI MẶT ÐÁ NHAU
(thân gửi ai…)
Ai biết mèo nao cắn mĩu nào
Thói đời té nặng bởi trèo cao
Vườn hoang múa gậy người ê mắt
Vổ ngực xưng tên bạn nhức đầu
"Mục hạ vô nhân" sao dại thế ?
"Thi trung hữu giáo" chớ tầm phào !
Tình giao nghĩa kết xưa còn đó
Sao nỡ đành bôi mặt đá nhau ?
Lá chờ rơi
RỐI TÂM THƠ
Nào ai dám cắn bác đâu nào
cũng tại vang danh lúc tuổi cao
kẻ dại hớ hênh đành chịu báng
người khôn mắng nhiếc đập bươu đầu
mới hay cuộc sống Tâm cần giữ
chẳng để con tim nhịp thở phào
cái nghĩa tri âm đành phải trả
bởi lòng gian dối phụ tình nhau.
LÃNG TỬ HÀ NỘI
BÁC LÁ/ CÂU <PHÀO > thật là khó họa -bác có thể sửa cho cháu không nè...
bài xướng hay quá-cháu nghĩ mãi không ra đành họa không được chỉnh lắm -nhưng vì chữ vui thôi bác ha.
chúc bác khỏe và ra đòn tiếp cho cháu hạo theo
mà bác nhận ra cháu thì thật là minh mẫn quá trời luôn...
LTHN
Bạn LTHN mến,
Chữ « phào » chỉ hơi hơi khó thôi, vì còn có phì phào, phều phào, lào phào, những từ tượng thanh viết sao cũng cho phép. Hoặc lấy trở lại "tầm phào" cũng xong!
Các trường phái khó thì có thể sẽ bắt buộc phải cho một thành ngữ vào mỗi câu thơ họa. Vì bài xướng nó như thế : mèo nào cắn mĩu nào, trèo cao té nặng, múa gậy vườn hoang, vổ ngực xưng tên, mục hạ vô nhân, thi trung hữu giáo, kết nghĩa giao tình, gà nhà bôi mặt đá nhau.
Nhưng Bản Nháp là một trang thơ nổi tiếng là « ba phải » không áp đặt nhiều sự ràng buộc, nên bạn mới có được những lời thơ lưu loát đẹp đẻ trơn tru như trên.
Bài sau đây chắc là vần "ít khó" hơn :
KHÓ TRỐN GIÀ
(thân tặng các bạn đồng cảnh ngộ)
Không là cụ cố cũng là ông
Tuổi bảy mươi hơn đã chất chồng
Chị tám ưỡn lưng nheo cuối mắt*
Nam Tào lật sổ ngó đầu song
Biết thân xếp giáp trương cờ trắng
Hiểu phận lui binh khỏi xóm hồng
Chớ hỏi tại sao thêm khó nói
Đêm năm mơ tưởng... vẫn như không !
Lá chờ rơi
* mách nước các bạn trẻ : khi người ta nheo mắt như vậy là cho phép mình nhích tới đấy!