Trích đoạn: diên vỹ
ngày mai này
ngày mai này đám cưới người xa
mà sao mắt tự dưng hoen lệ
mây chiều nay sao buồn đến thế
có phải là mây cũng lẻ loi
bài thơ xưa đặt ở bờ môi
như ôn lại những lần kỷ niệm
tình vào tim, làm sao giấu giếm
nên môi sầu, nên mắt ướt vì ai
trăn trở vào đêm, ngày dài uể oải
thu đến rồi, cây khóc lá không ?
tay rung rung cầm tấm thiệp hồng
những tên, chữ rạch vào lòng đau nhói .
09/02/04
_______________________________________________________________________________
"ngày mai này đám cưới người xa
mà sao mắt tự dưng hoen lệ"
Thật bất ngờ khi DV đã dùng từ không giống những nhà thơ khác, "đám cưới người xa" là ở đâu? Người đã xa ta, hay là người đang ở phía xa? Câu thơ là một sự đan cài giằng xé, niềm vui, nỗi buồn cứ quyện hoà âm ỉ. Liệu rằng hai đối cực này, bên nào sẽ giành ưu thế, điều này có lẽ chỉ một mình DV hiểu. Đôi mắt hoen lệ kia, là của em hay của anh, sự phủ định đã chuyển thành khẳng định, nhưng sự khẳng định vẫn lại là không chắc chắn, tất cả vẫn cứ chông chênh như chen nhau trong con đường nhỏ hẹp. Cái đối cực ấy mỏng manh như sợi tóc, vỡ oà, tan chảy cả 2 bên. Giọt nước mắt ấy tượng trưng cho tình yêu? Cho thù hận? Hay chỉ giản đơn là một lời chúc phúc an lành? Chợt nhớ tới vần thơ của Puskin: "Cầu cho em được người tình như tôi đã yêu em", tác giả DV liệu có vươn tới để hoà điệu cùng suy nghĩ này của Puskin không? Có lẽ. Nhưng tình cảm là một điều thật khó có thể nói cho đến tận cùng, ghét đấy, rồi yêu đấy. Cái khoảnh khắc ấy chỉ nhỏ như một sợi tóc mà thôi.
"mây chiều nay sao buồn đến thế
có phải là mây cũng lẻ loi"
Đến đây thì DV thú nhận rồi, DV đang lẻ loi, như mây trời vậy? Nhưng DV ơi, liệu rằng mây có lẻ loi không? Đặc biệt hơn, mây thì chẳng bao giờ biết rằng mình lẻ loi hay quần tụ cả. Lăng kính của cảm xúc đã làm hồn thi nhân chống chếnh mất rồi, mây lẻ loi, mây cô quạnh vì mây không biết tỏ cùng ai, không biết tâm sự cùng ai, cứ trôi, trôi mãi, lặng lẽ. DV đó, phải không?
Một câu hỏi tu từ: "mây chiều nay sao buồn đến thế?". Chỉ là "chiều nay", còn trong những thời khắc khác, mây đâu có như vậy. Nỗi buồn chợt đến, chợt đi, mối tình chìm sâu trong ký ức chiều nay được thổi bùng lên, rộn rã, uất nghẹn trong tận cùng sâu thẳm của cõi lòng.
"bài thơ xưa đặt ở bờ môi
như ôn lại những lần kỷ niệm
tình vào tim, làm sao giấu giếm
nên môi sầu, nên mắt ướt vì ai"
Thực sự, tính nhạc của đoạn thơ này không có gì nổi bật, nghe trúc trắc, đưa người đọc vào một sự xáo trộn về ngôn ngữ. Song, mạch cảm xúc lại liền mạch xiết bao. Phải chăng DV cố tình đưa ta vào mê hồn trận ấy để bật lên khúc nhạc của yêu thương, san sẻ. "Bài thơ xưa đặt ở bờ môi", nếu là những vần thơ mở đầu, ta gọi là bất ngờ, đến đây, ta phải gọi là sửng sốt, một ý nghĩa táo bạo của người con gái. Và một sự thú nhận của những chàng trai khi đọc tới đây. Bài thơ có cánh ấy phải chăng là những lời yêu thương được thoát ra từ những bờ môi ấm nồng của những cặp tình nhân đang trao nhau những nụ hôn tình ái. Đẹp và thơ xiết bao. Nhưng cái đẹp lại luôn ẩn tàng trong mình sự khắc nghiệt của cái mong manh, dễ vỡ. Để vỡ rồi, làm đau đớn tim nhau.
"Tình vào tim, làm sao giấu giếm", DV ơi, hãy cứ tin như DV vẫn hằng tin, chàng trai ấy cũng đâu có thể giấu được lòng mình, bởi con tim yêu của hàng tỷ người trên trái đất này đều không thể khác nhau, không thể giấu giếm được những trái tim yêu khác, đặc biệt là trái tim đã cùng mình hoà điệu. Một lời oán trách thật nhẹ nhàng nhưng đầy tính nhân văn.
"trăn trở vào đêm, ngày dài uể oải
thu đến rồi, cây khóc lá không ?
tay rung rung cầm tấm thiệp hồng
những tên, chữ rạch vào lòng đau nhói"
Tôi thích bài thơ giá như có thêm một đoạn nữa, bởi tôi thường tha thẩn đi tìm những cái khác người. Mở đầu bài thơ là 2 từ "ngày mai", kết thúc bài thơ, DV đưa ra cụm từ "đau nhói". Có lẽ tôi lẩn thẩn thật rồi, nhưng suy tính thiệt hơn, cái "trăn trở" ấy, cái "uể oải" ấy, nỗi "đau nhói" ấy mới thật sự là cảm xúc thật lòng của trái tim yêu.
Có lẽ, DV chưa thể quên được bài thơ đặt ở bờ môi, chắc chắn DV cũng không thể quên ngay được những tên, những chữ ở "tấm thiệp hồng". Cái nhói đau ấy sẽ làm ta buồn cho tới tận ngày sau, nhưng cái nhói đau ấy cũng làm ta nhớ, ta thương, và ta yêu hơn cái cõi người mà ta đang dấn bước.
_______________________________________________________________________________
Chào DV. Cho HT mạn phép gọi DV là nhân vật chính của bài thơ này nha, bởi xét cho cùng nếu gọi là một cái gì khác thì đâu còn là thơ của DV nữa phải ko? Lang thang, chộp được bài thơ này của DV, thấy hay hay, đưa vào một vài lời bình luận, có khen hãy khen nhiều, có chê, mong chê ít. CP chờ thư.