Tình Mây Viễn Du
Mấy ngày nay, em thường hay triết lý
Hạnh phúc là gì, đời tạm bợ, ảo hư
Đòi thoát tục, chẳng muốn vướng ưu tư
Nỗi phiền muộn, mối thất tình nhân thế
Nếu mọi việc cứ dễ dàng như thế
Không trông mong, không thất vọng, buồn đau
Và cuộc đời, được, còn, mất trước sau
Như vô giác, gỗ đá sao hiểu được
Dù khúc khuỷu, gai chông ta vẫn bước
Con đường tình hạnh phúc hoặc đau thương
Cõi trần gian, miền nước nhược, vô thường
Trời hư ảo, núi non Vu cũng chịu
Mỗi kinh nghiệm mở hồn ta thấu hiểu
Càng nhiều dây, càng nhiều tiếng nhặt khoan
Cuộc đời ta từa tựa giống cây đàn
Cũng trầm bổng, cõi hồn vang réo rắt
Ôi trái tim con người huyền bí nhất
Nhịp tim còn đập mãi mỗi ngày đêm
Là trí anh còn tơ tưởng về em
Con suối nhỏ, hồ nước xanh, biển rộng
Lặn xuống tắm: nước mát, nguồn hy vọng
Ốc đảo xanh giữ sa mạc khô ran
Anh còn em, còn thi tứ ngập tràn
Theo mây trắng bay khắp trời phiêu lãng
Nguyên Đỗ