Văn Sĩ Thi Sĩ
Văn - Thi sĩ vốn vẫn thường cường điệu
Một nói mười, không nói có làm vui
Buồn sơ sơ cũng viết thật ngậm ngùi
Tạo sóng gió trong hồn người yêu chuộng
Văn - Thi sĩ đặt mình nhiều tình huống
Để làm thơ viết truyện nghệ thuật thôi
Không dám yêu cùng khắp cả trên đời
Bị ném đá chẳng ai thương hại cả
Văn - Thi sĩ vốn cũng thường là lạ
Sống trong mơ không thực tế lắm đâu
Thế giới riêng đầy dẫy ở trong đầu
Lúc đơn độc hay đang trong buổi tiệc
Văn - Thi sĩ cũng như người làm xiếc
Tặng cho đời những hoạt cảnh vui tươi
Hay buồn đau góp tiếng khóc cùng người
Đừng trách họ là người hay nói dối
Văn - Thi sĩ xin Người đừng trách tội
Để tự do, đừng ràng buộc điều chi
Họ lang thang mơ mộng chẳng hại gì
Nhiều khi lợi vì tạo hình ảnh mới
Văn - Thi sĩ, người mang hồn thế giới
Không hàng rào, biên giới chặn ngôn từ
Hãy để cho họ cứ viết vô tư
Những ý tưởng của cộng đồng họ sống
Văn - Thi sĩ, người gieo nhiều hy vọng
Cho muôn người thoát phiền muộn chán chường
Để mơ về một vùng đất yêu thương
Có biển, núi, suối, rừng, cây, hoa cỏ
Văn - Thi sĩ, nếu nói không là có
Việc trên đời chỉ tương đối mà thôi
Đem ước mơ diễn tả viết thành lời
Họ cho đó là niềm vui sáng tạo
Nguyên Đỗ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.07.2006 13:09:04 bởi Nguyên Đỗ >