CHỊ TÔI
(Đôi dòng về chị H)
Nghe chị ốm bấy lâu chưa lại
Nay sang thăm tê tái chị ơi!
Như bông hoa đã rũ rời
Chị nằm đó chẳng khóc cười nói năng
Hai mươi bảy tuổi rằng có lẽ
So kiếp người số lẻ mà thôi
Phận ai trời đã định rồi
Có thương tiếc cũng về nơi ngàn trùng
Với mẹ cha sông chung từ nhỏ
Cùng với bà còn có các em
Ốm đau đeo đẳng triền miên
Chị riêng một tấm thảo hiền hiến dâng
Nghĩa tử xét cho cùng nghĩa tận
Thà đi mà thanh thản còn hơn
Cả đời dạ chị sắt son
Luôn vui sống chẳng tủi hờn oán than
Về nơi ấy bình an chị nhớ
Đem yêu thương phù hộ độ trì
Dẫu rằng kẻ ở người đi
Tình thương là cả những gì cho nhau.
r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.04.2006 18:33:51 bởi Huyền Băng >
Mảnh hồn nát đau thương nặng nỗi
Tấm thân tàn mòn mỏi chơi vơi
Trông xa cứ ngỡ dáng người
Lại gần hóa đá ngàn đời vọng phu.