CHẲNG BAO GIỜ THÔI KHÔNG YÊU
Tình yêu đã định bởi duyên trời
Là mơ là mộng ánh sao rơi
Là buồn ngơ ngẩn trong hy vọng
Là hạnh phúc nào tựa biển khơi
Nên yêu sẽ đắm đuối mê say
Quên đi vô vọng những an bày
Của cái tơ trời hay duyên kiếp
Đã lắm đau thương lại rặt rày
Ai vun chữ mộng nhạt đắng cay
Của trái tim yêu chẳng đọa đày
Chẳng mang giận dỗi mang ca thán
Sẽ trọn niềm vui vẹn kiếp này
Như thế tình ta chẳng xa nhau
Chẳng vương hoang lạnh đượm âu sầu
Nên chi mộng ước này hiện thực
Chẳng phải buồn đâu hãy cơ cầu
"Khi NÀo ta lại thôi yêu nhau?"
Chỉ khi non nước đã bạc màu
Gối chăn đã lạnh cùng loang phế
Tâm tưởng lòng ta đã đục ngầu
Nên chẳng bao giờ thôi không yêu
Chữ tình kia đã kết trong chiều
Kết hồn vào cõi tim mơ mộng
Và kết tương lai với vạn điều!
Có khi nào trên đường đời mệt mỏi
Cần nghỉ ngơi đôi chút cạnh dòng sông
Em hãy đến tìm tôi nơi bến đợi
Tán đa tôi bóng mát vốn quen dừng!