Có những lúc giận hờn nhau biết mấy 
   Có những lúc thật gần mà vẫn cách xa 
   Có những lúc thấy em bé nhỏ thật thà 
   Có những lúc, thiệt là không hiểu nổi 
   Có những lúc bỗng dưng mình giận dỗi 
   Có những lúc buồn chờ đợi trông mong 
   Có những lúc xa nhau chẳng chút yên lòng 
   Sợ gió bão, sợ nắng hồng vương môi mắt 
   Tình lạ quá phải không em - sợ gần nhau, sợ mất 
   Tình vui ghê phải không em - sợ gặp mặt, sợ xa hoài 
   Tình vu vơ phải không em - chợt hờn giận, chợt vui cười 
   Cho tất cả, không đòi; nhưng giữ hết và ích kỷ 
   Hai ý tưởng ngược nhau trong con người ấy 
   hạnh phúc trong lòng mà ngoài mặt giận hờn nhau 
   Niềm vui trong tim, sao đôi mắt "giả bộ" sầu 
   Suy nghĩ muốn, nhưng bề ngoài thì "hổng chịu"     
   Có phải chăng em ơi -  
       Khi yêu nhau thì lòng ta giông bão 
       Khi yêu nhau như sóng biển rì rầm 
       Khi yêu nhau như mặt hồ yên lặng nghìn năm 
   Và yêu là - êm ả, rì rầm, thét gào, giận dữ 
   Và yêu nhau không thể nói hết bằng ngôn ngữ 
   Mà bằng tất cả những gì có thể làm tín hiệu cho tình yêu 
   Bằng mắt, bằng môi, bằng ánh bình minh và cả nắng chiều 
   Bằng những ngày tươi đẹp và cả những ngày mưa gió 
   Phải chăng em ơi! tình yêu là thế đó!!! 
   Để dù xa, dù gần mình cũng có thể giận hờn 
                                nhưng luôn nhớ về nhau     
                                        Tặng LH 
                                        Đình Thế