ĐỐT THƠ
 
       Anh là một thoáng dư hương
Một cơn gió nhẹ giúp Sương mát lòng 
      Tủi thân anh lắm biết không ?..
Trách mình sao mãi đèo bòng làm chi 
  Tình thơ đem đốt sạch đi 
  Tiếc nuối giữ lại được gì nữa đâu
Ngỡ rằng bắc nhịp nối cầu
Nào ngờ rơi xuống sông sâu mất rồi
Hai bờ bên lỡ bên bồi
Sao quá ngăn cách xa xôi nghìn trùng
Em…anh chẳng thể đi chung
Dù cho đã uống nước cùng dòng sông
Gặp nhau mà cách xa lòng
Tình mình hư ảo chờ mong thêm buồn…
 
  Mặc Nhân Sơn
                                                                               Đốt thơ        
  Xin anh đừng đốt tình thơ  
  Duyên xưa em đã ... bây giờ còn đâu  
  Chỉ còn lại những nỗi đau  
  Vết thương ngày cũ hằn sâu trong lòng  
  Tình thơ mình đã ươm trồng  
  Hãy cùng em góp công chăm , mỗi ngày . 
  Mùa xuân trời đất đổi thay  
  Lá hoa lại thắm , tình này long lanh  
  Thơ tình lại thắm màu xanh  
  Vần thơ em viết cho anh thêm nồng  
  Nơi xa anh có biết không ? 
  Trái tim em vẫn nặng lòng ...tình thơ  
  Anh đừng nghĩ ngợi vu vơ  
  Xuân này anh sẽ ... bất ngờ gặp em .  
  SS 
  
 
   
   
   
    
 
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 12.12.2009 13:08:06 bởi Nhân Sơn >