Dấu xưa
(Người tình hư vô 8 )
Ngồi lại bên nhau trông chiều lặn
Dấu xưa son trẻ của bắt đầu
Ba mươi năm chẳng bờ hoa trắng,
Răng khểnh lúng liếng vạt sóng sâu.
Một giây yêu mất cả đời quên lãng
Thì ba mươi năm nào có đủ gì!
Có bao nhiêu ngày một mình trông trời sáng,
Anh tính giúp em, giúp em đi.
Chén quá khứ khó lòng mà đánh đổ
Cạn hết bạc đầu càng khổ cái tôi,
Cuối cùng mình có được nên đôi,
Hay ba mươi năm vẫn còn trời ly cách?!
Đừng óan trời đã đặt bao thử thách
Ba mươi năm lau lách trận mưa phùn,
Chiều nay còn được phút giây chung,
Thì nghiệt ngã vẫn chưa cùng khánh tận,
Không muốn khóc nhưng lệ rơi bao bận,
Tạng mặt rồi, lận đận.... một dấu xưa!