Lê Thị Như Hằng
-
Số bài
:
3307
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 18.08.2008
- Nơi: Matxcova NGA Mùa đông lạnh
|
RE: Truyện viết đầu tay ( CHỊ TÔI ) + TUYẾT RƠI MÙA HÈ
-
24.03.2009 09:17:52
Hạnh phúc còn lại Hôm nay ở nhà . Bỗng nhiên Nhi thấy căn hộ trống trải đến lạnh lùng, Nhi thấy ngợp dường như trái đất không còn ôxi nữa . Nhi lao đến mở toang cửa sổ , nhìn ra ngoài cũng có mây, có gió, có nắng ... nhưng mà vẫn thấy ngợp. Nhi muốn hét thật to lên rằng, trời ơi! Sao vậy ? ... Quay lại giường buông mình xuống nệm , Nhi gác tay lên chán, nhìn lên trần nhà , trần nhà màu sơn trắng với mấy chú thằn lằn con xinh xinh chạy tới chạy lui cũng không gợi lên trong Nhi một ý niệm nào . Bất chợt Nhi nhận ra điều vì sao người ta tự tử , sống trong thế giới có hơn sáu tỉ người xôn xao nhưng vẫn thấy chỉ có một mình nên người ta tự tử , người ta phản đối cái điều vô lý ấy bằng chuyên tự kết thúc sự sống. Biết làm sao được . Lúc này Nhi cần một người sẻ chia nhưng không có ai cả. Mẹ anh em đều ở dưới quê. Có vài người quen khi ra Hà Nội, có người quen qua từ sàn diễn , cũng có người quen vì ở cùng một khu nhà trọ , những thành phần quen trong công việc cũng chỉ là xã giao, thân hơn một chút cũng chỉ là bạn bình thường , tiện công việc thì đến không tiện thì thôi ... Họ không có thời gian, họ sẽ mắc cái này, hay mắc cái kia . Nhưng Nhi cần một không khí riêng, một cái siết tay thật chặt, một cái nhìn thông cảm sau những bước đi trên sàn diễn . Nhi lại thấy ngợp , Nhi mở cửa bước ra ngoài , tìm một ai đó để hỏi vài câu, Nhi đang cần nói bất cứ câu gì để giảm stress , để biết thế giới này vẫn còn tồn tại quanh Nhi, xoay tới xoay lui vẫn không có một bóng người để nói chuyện được . Nhi quyết định ra đường , Nhi khóa cửa rồi bước chân ra đầu ngõ. Ra ngoài đường xe cộ chạy tứ bề thành phố của hơn sáu triệu người vội vã. Đang đứng lơ ngơ nhìn quanh xem thấy mấy ông xe ôm , mọi ngày đầu đường này vẫn có mấy người đứng đó bắt khách. Nhi đã quen thuộc hết mấy gã xe ôm đứng đó, vì đi làm hay đi đâu nếu không muốn đi xe riêng Nhi lại ra đó đi xe, mọi ngày vẫn có mấy người đứng đó, vậy mà hôm nay cũng không có. Nếu có ... Nhi sẽ lại hỏi vài câu cho đỡ chơi vơi . Hình như ai cũng bận rộn, chỉ mình Nhi là không biết phải làm gì, thảnh thơi quá . Nhi đành ra bãi đậu xe gần nhà lấy xe đi . Nhi lấy xe rồi lao ra đường, vừa đi vừa nghĩ, chẳng mấy chốc trời đã về chiều, giờ tan sở đường đông nghẹt. Nhi đỗ đèn đỏ, nghe thấy tiếng còi bóp inh ỏi làm Nhi khó chịu nhìn ngoái lại một chút, trời! một gã đàn ông với cặp kính dầy trên mắt, hắn lách trong dòng xe đông đúc như kiến cỏ đang chờ đèn xanh, bánh xe của hắn đụng vào chân Nhi _ Xin lỗi chị tôi có chuyện gấp. _ Chuyện gì ? Nhi đưa tay xem đồng hồ, gần 6 giờ chiều xem hắn có vẻ là người công chức đang giờ tan tầm, hắn gấp chuyện gì ! _ Tưởng trong dòng người này chỉ có một mình anh gấp hay sao , mà bóp còi inh ỏi chỉ bõ đinh tai chứ anh có nhích thêm được phân nào đâu , để cho tai tôi được yên và cả mọi người nữa, tôi và mọi người cũng đang hướng về một chỗ cần đến mà không có quỹ thời gian dành cho chuyện cự cãi như thế này. _ Ồ , sorry chị, tôi phải quay lại cơ quan gấp để trình bày với xếp một phi vụ. _ Còn tôi , xin lỗi cũng không phải lách xe nhường anh bước nào đâu, mẹ tôi đang đợi ở nhà. Vậy mà chỉ 15 phút sau Nhi lại gặp lại hắn ở một quán cafe hoành tráng, mỗi người ngồi một ghế, một bàn, ngậm ngùi nhận ra nhau. Nhi cứ ngỡ ngàng nhìn hắn , nhìn hắn lúc này cũng dễ thuơng, trông hắn phải hơn Nhi năm _ bẩy tuổi vậy mà miệng cứ chị ngọt sớt như mía lùi. Nhi vừa ngạc nhiên, vừa thấy vui. Tự dưng ánh mắt Nhi chạm phải ánh mắt của hắn, hắn đang ngồi đối diện chiếu tướng Nhi, hắn cứ nhìn Nhi chăm chú, Nhi không dám nhìn thẳng vào mắt hắn lâu, tự dưng Nhi lại thấy bối rối, trước mắt một cái nhìn, hay trước mặt một ai đó. Vậy mà ... lúc này hình như tim Nhi dập nhanh hơn, mặt nóng ran, đỏ bừng, nhưng Nhi không chắc đó có phải là một điều gì đó mới mẻ đang bắt đầu len lỏi trong Nhi hay chỉ là những thoáng rung động xa xôi, Nhi thấy lúng túng , Nhi cúi mặt xuống tránh cái nhìn của hắn để làm dịu đi những rung động trong Nhi. Nhi biết hắn vẫn đang len lén nhìn mình, tự dưng hắn đứng dậy lại ngồi cùng bàn với Nhi , Nhi không thể nào ngờ hắn lại có ý nghĩ táo bạo đến như thế . Qua nói chuyện Nhi biết được hắn tên Nam. Hắn cho Nhi số điện thoại , sao Nhi lại từ chối cơ chứ , nếu không muốn nói là Nhi đang đợi một người đàn ông trong cuộc sống này từ lâu lắm rồi , niềm vui như rộn ràng trong lòng . Từ đó thỉnh thoảng sau giờ tan sở , Nam lại tới đón Nhi đi cafe hai người nói chuyện về cuộc sống , về công việc thời trang mà Nhi đang làm . Nam cũng thông cảm cho Nhi, rất nhanh Nhi bước qua sự dè dặt ban đầu . Nam cởi mở và biết quan tâm tới người khác. Trái tim khao khát, bấy lâu lạnh ngắt, giá băng, nay loạn nhịp trước anh. Nhi thấy vui, thật vui , một cô gái có cuộc sống như Nhi vui vẻ, cởi mở với một ai đó thật khó , thấy thuơng, rung động , hay nhớ một ai thật không dễ. Vậy mà Nam làm Nhi rung cảm trước anh . Hơi hoảng với cảm giác khó hiểu của một cô gái có trái tim sắt đá như Nhi , lần đầu tiên nhận ra mình có nguy cơ bị đánh chiếm con tim . Nhi đã bắt đầu cảm thấy mến Nam rồi ư, liệu có khi nào ý nghĩ là ảo nhưng yêu thuơng là thật , và Nam , làm sao anh có thể yêu , có thể chấp nhận với một cô gái như Nhi , bình thường, xa cách, và đôi khi ngốc nghếch một cách thảm hại. Nhi còn nhớ một câu nói trong bộ phim " Thị trấn Smallville " làm Nhi chết lặng " Đừng làm bị thương điều mà mình không thể giết chết " Nhi quyết định giữ gìn tình cảm này dù lòng vẫn không ngừng tự hỏi đó là tình cảm gì? Nhi mặc kệ, bởi tên gọi chưa bao giờ quan trọng bằng bản chất , Nhi cũng biết bây giờ là thế kỷ 21 rồi, và "cổ tích nằm trong tay bạn, nên hãy nắm tay vào cổ tích sẽ trở thành hiện thực ". Nhi biết , nhưng ... cổ tích của Nhi mong manh quá ! Nhi sợ nó vỡ , sợ làm đau nó trong lòng bàn tay nhỏ hẹp , nên Nhi không dám nghĩ gì nhiều về điều kỳ lạ đang xảy ra trong tâm tưởng . o0o Những ngày tiếp theo, và nhiều ngày tiếp theo nữa. Nam thường hay đón Nhi vào những buổi chiều. Chiều nay Nam đến, vẫn góc quán ấy Nhi đã được nghe thật nhiều về Nam cùng những câu chuyện tiếu lâm vui nhộn ... Nhi tưởng như có thể ngả vào vai Nam. (Quán cafe trở thành chỗ kỷ niệm thứ nhất của Nam và Nhi.) Của hai người bắt đầu trao nhau tâm hồn nồng ấm và tình yêu khát vọng nơi Nhi . Nhi nhớ về những ngày đầu mình mới quen Nam , chắc anh chưa bao giờ nói dối Nhi, ít nhất là Nhi cảm nhận được như vậy. Nam gặp Nhi nhiều hơn , Nhi được sự đồng cảm của anh, Nhi không ngại ngần khi tâm sự với anh về gia đình , gia cảnh của Nhi ... Chẳng hiểu từ bao giờ Nhi yêu người con trai đầy nghị lực ấy , không một chút ngại ngần, Nhi yêu nhưng không dám thổ lộ và hình như Nam hiểu điều đó, anh không mặc cảm với công việc của Nhi đang làm. Nhi rất may mắn vì có Nam, Nam yêu và cũng tôn trọng Nhi. Tuy chưa một lần nào Nam nói anh yêu em . Nhưng trong tình yêu khi người ta yêu không nhất thiết phải nói ra thì mới là người ta yêu . o0o ( ... ) Hôm nay nghỉ diễn ở nhà thấy buồn Nhi gọi điện thoại cho Nam : _ A lô phải đến ngay anh ơi ! _ Nhi đấy hả? Anh đây đang làm gì vậy ? _ Anh ! Em đang ở gần nhà. Gọi điện thoại cho anh có làm gì đâu. _ Hôm nay em không đi diễn sao? _ Không, hôm nay em nghỉ , anh đến đây ngay, em đang buồn , em sắp chết. _ Không được , tối nay anh phải trực cơ quan mà có chuyện gì buồn vậy ? Nói anh nghe được không ? _ Bất đồng trong cuộc sống, trong công việc _ Ôi dào, chuyện bé như con cắc kè ấy , mà như thế này nhé , bây giờ em về nhà uống một thứ nước gì man mát đi, rồi lên giường nằm nói to mười lần : cuộc sống , nỗi buồn của mình không đáng kể. o0o Về nhà Nhi chẳng dại gì làm theo lời Nam bởi Nhi biết sẽ không hiệu quả , trong mắt xích nỗi buồn tối nay , có những điều mà Nhi không tiện nói ra. Nhi bước ra trước chiếc tủ gương soi mình trong đó. Nhi lấy ghế ra ngoài cửa ngồi ngửa mặt lên trời , nhìn lên bầu trời sao nhấp nháy, Nhi nghe lòng nhẹ nhàng, chơi vơi, không nhớ mình đang buồn vì chuyện gì nữa. Nhi chỉ miên man suy nghĩ lung tung , nhìn trời đất bao la, mông lung , đang nằm nghĩ thì nghe tiếng xe quen thuộc của Nam dừng ngoài cổng, rồi tiếng giầy nện xuống nền xi măng, cùng tiếng nói : _ Làm gì mà ngửa mặt lên trời vậy? Nhi ngồi hẳn dậy nhìn Nam : _ Nằm đếm sao xem ngày mai trời có mưa không ! _ Em định làm nghề dự báo thời tiết đấy à? _ Không, nhưng bởi vì em thích làm người bận rộn như ai kia thôi , tối rồi vẫn đi làm , tan sở rồi vẫn còn quay lại cơ quan gặp xếp. Nam phá lên cười , kiểu cười của Nam làm Nhi càng nhớ hơn cái ngày đầu hai người gặp nhau ngoài đường hôm nào. Nam nói : _ Em nhớ lâu nhỉ ! Hôm nay than buồn tại sao vậy? Bảo sắp chết mà ! _ Ừ, định chết nhưng tìm mãi không thấy có cây ớt nào mà trèo lên nhảy xuống đây Câu tếu của Nhi làm Nam cười phá lên _ Có chuyện gì em nói cho anh biết đi. _ Em thấy chán lắm rồi cuộc sống hiện tại , công việc, có lẽ em sẽ nghỉ thôi không diễn thời trang hợp đồng nữa. _ Vậy là tốt , em tìm được một việc khác tốt hơn rồi sao ? _ Không ! Nhi chán nản trả lời _ Vậy em đang ý định làm gì ? _ Vào Sài Gòn chạy sô diễn. _ Vào Sài Gòn , vào đó sẽ không hợp với em. Nam nói nhấn mạnh. _ Thế cứ làm chỉ một chỗ như hiện tại là tốt cho em à ? Em không có sự lựa chọn, với công việc đó chẳng có nơi nào là không hợp với em cả. _ Anh sẽ tìm một việc làm khác cho em. _ Anh nghĩ rằng em sẽ làm được việc gì với kiến thức của em bây giờ. _ Anh biết, nhưng anh thấy em thực sự ngây thơ quá, vào Sài Gòn, đương đầu cạnh tranh ở các sàn diễn lớn sẽ không bao giờ có chỗ của em , em thực sự rất ngây thơ so với chốn đó , anh không hiểu em đang nghĩ gì nữa. _ Anh tò mò em đang nghĩ gì sao? Biết để biết vậy thôi có đúng không ? _ Anh không biết ! _ Anh không biết ! Sao vậy ? _ !!! _ Trong nghề người mẫu nếu không có đỉnh vinh quang em sẽ chẳng là gì cả, mà anh bảo tối nay anh bận trực cơ quan, sao lại ghé thăm em ? _ Anh bận thật ,anh chỉ qua một lúc rồi đi thôi, một ngày nào đó chúng ta sẽ hiểu nhau hơn, với công việc thì tùy em thôi, nhưng anh muốn em hãy suy nghĩ. Bây giờ anh phải trở lại chỗ làm, em đi ngủ sớm đi , sáng mai thức dậy em sẽ thấy tư tưởng thoải mái , mà thoải mái thì suy nghĩ cũng khác. Sau câu nói ấy Nam bước đi , Nam đi, Nhi lại chìm vào yên lặng Nhi đang suy nghĩ. Có lẽ Nam nói đúng. 0o0 Từ ngày có anh Nhi luôn tin rằng cuộc sống bây giờ và cả sau này, Nhi và anh sẽ luôn bên nhau mãi mãi không xa rời. Có Nam ở bên thì cuộc sống dù có tẻ nhạt đơn điệu đến mấy với Nhi cũng sẽ trở nên lãng mạn và đầy thi vị. Nhi luôn tin khi hai người đang yêu nhau thì chỉ có niềm tin và hạnh phúc lẫn niềm vui , Nhi không còn cảm thấy cô đơn , không còn cảm thấy giá lạnh nữa ... Anh cũng bỏ qua những gì có thể cho Nhi. Kể cả thông cảm và chấp nhận những việc mà Nhi đang làm , theo thiên hạ là khoe mình, là õng ẹo ... chấp nhận Nhi trên sân khấu khoe thân thể trước bao người , trước bàn dân thiên hạ . Nhi thích nhất là được khoác tay anh chầm chậm dạo bước trên đường phố , thích được nhìn thấy nụ cười ấm áp dường như lúc nào cũng đọng trên môi anh , và lúc này Nhi có thể nũng nịu anh, bắt anh chiều chuộng mình mọi thứ. Rồi Nhi và anh có thể tìm được một chỗ lãng mạn bên hồ. Nhi cùng ngồi đối riện với anh , nhìn sâu vào mắt anh , để đọc được bao yêu thuơng trong thế giới tâm hồn cảu anh. (" Có lẽ trên thế gian tất cả các câu chuyện tình yêu đều giống nhau như vậy, chỉ khác là mỗi chuyện tình đều có những đắng, cay, ngọt ngào không giống nhau ... " Và bây giờ cũng vậy, ngọn sóng tình yêu không phải lúc nào cũng hiền hòa yên bình , đôi lúc nó có thể nổi sóng, đôi lúc lại như một bông hoa đẹp cũng thường có nhiều gai sắc nhọn.) Nam là một người đàn ông cứng rắn và có một chút gia trưởng , có những lúc Nhi cảm thấy anh như một con ngựa bất kham Nhi không thể nào điều khiển được , anh có thể dịu dàng yêu chiều Nhi hết mực, cũng có thể ngay tức khắc biến thành một người nghiêm nghị và lạnh lùng, cứng cáp để trấn áp tính mè nheo trong cô. Mải suy nghĩ miên man, Nhi chìm vào giấc ngủ từ lúc nào ... 0o0 (... ) Nhi làm theo ý mình. Đã nửa tháng rồi Nam thưa thớt qua đưa Nhi đi chơi , Nhi hỏi, anh bảo bận. Nhi thấy hoang mang, thấy sợ, sợ sẽ đánh mất Nam, nhưng tính mạnh mẽ trong Nhi không cho phép Nhi yếu đuối. Dù rằng lòng vẫn còn rất bâng khuâng, hoang mang khi một mình không người tâm tình, nhưng bây giờ Nhi đã có đủ thời gian và bình tĩnh để lấy lại cân bằng cho cuộc sống của mình, để chấp nhận cuộc sống hiện tại một mình, chắc Nam giận Nhi lắm vì đã không nghe lời, kệ! Phải lẽ là nên như thế , níu kéo để làm gì khi anh đã không muốn, khi hai con tim sẽ mãi chẳng bao giờ hòa chung nhịp đâp. Chiều nay một mình Nhi lang thang trên con phố. Hoa sữa vẫn nồng nàn , ngày Nhi mới quen Nam cái huơng thơm thân thuộc như mùi nuớc hoa Nam dùng, bỗng gợi về trong Nhi bao kỷ niệm như vừa mới hôm qua thôi Nhi quen Nam trong một lần đợi đèn xanh và sau đó là bao vui buồn , hờn giận, lẫn hạnh phúc. (... ) Thời gian vẫn cứ trôi đi, mặt trời vẫn mọc ở hướng đông và vẫn lặn ở hướng tây, mà sao Nhi có cảm giác như ngưng đọng lại vậy! không hiểu có bao giờ người ta thôi không yêu nhau không nhỉ ? Có bao giờ người ta không nhớ về nhau không nhỉ? Có bao giờ người ta mãi đang hạnh phúc trong tình yêu? Có bao nhiêu người đang đau khổ vì yêu? Và cũng có bao nhiêu người đang cô đơn không được yêu? *0*o*0* Chắc sẽ chẳng có ai có thể thu thập được số liệu này , cũng như Nhi cũng đang rất buồn , lý do thì nhiều trong cuộc sống cơm áo gạo tiền này , người ta nhớ rằng con người có trái tim để sống mà nhiều khi quên mất rằng mình có một trái tim để yêu và rung động, công việc, con cái, các mối quan hệ xã hội, các buổi chiều nhậu nhẹt, các buổi tối lang thang nơi cà phê, shop nọ, shop kia làm chúng ta ít khi còn được ngồi lại một mình để lắng nghe tiếng nói từ tâm hồn . Trời hôm nay có mưa, những giọt mưa nghiêng nghiêng tựa như muôn ngàn nước mắt của thế gian đang rơi xuống . Buồn ! Giá lạnh từng cơn thổi qua khung cửa sổ. Ngoài đường những dòng người hối hả lao đi. Hôm nay là thứ 7 , những ngày cuối tuần như thế này Nhi thường đi uống cà phê, hôm nay cũng vậy Nhi gậm nhấm bên ly cà phê đắng, mà bằng những cơn mưa, Nhi thấy mình hình như đang thay đổi , thói quen cà phê một mình của Nhi không biết có từ khi nào nữa, có lẽ là từ lâu lắm rồi. Bài hát ở quán cà phê vô tình cất lên gợi về trong Nhi niềm ký ức xa xôi, những làn gió nhẹ chỉ đưa lên tóc nhưng cũng đủ làm lòng Nhi se lạnh. Bài hát Nothing's gonna change my love for you. của cs: George Benson cất lên vọng vào tâm tư một nỗi buồn của dòng kỷ niệm xa nào đó... Nhi đã xin nghỉ sô diễn đêm nay với lý do bị ốm, rỗi rãi Nhi thường thích lang thang, chẳng lang thang còn biết làm gì bây giờ. Bài hát thật buồn gợi lên trong lòng Nhi nỗi tủi hờn vô bờ, Nhi biết đi về đâu khi con tim mãi lạc lối còn đi tìm. Nhi trả tiền rồi rời khỏi quán cà phê gọi xe ra bờ hồ, nơi mà Nam và Nhi hay dạo buớc ( Hồ hoàn kiếm ) Nơi kỷ niệm thứ hai của hai người. Anh thợ ảnh cứ đi theo gạ gẫm : _ Chụp hình đi em, chỉ 15 phút sau là sẽ có ảnh Nhi đành chụp vài kiểu ... Nhi ngồi xuống một ghế đá nghĩ mông lung về Nam : + Nam à ! Thế là anh đã đến bên em được hơn một năm. Hơn một năm, thời gian cũng khá dài để người ta có thể thực hiện một điều gì đó cho riêng mình. Nhưng em tưởng như mới đây thôi anh đã đến bên em , rồi yêu thương em. Và em, em đã đón nhận anh, đón nhận tình yêu của anh dành cho em với một niềm tin tưởng và niềm hạnh phúc. Anh à ! Thời gian sao trôi đi nhanh quá em dường như đã cố gắng níu kéo từng phút, từng giây để có thể được ở bên anh lâu hơn, nhiều hơn, để được ngắm nhìn gương mặt anh, đôi mắt anh, và cái nhìn làm em nể sợ của anh. Anh biết không em cứ nghĩ rằng em đã yêu anh từ lâu lắm rồi phải lâu hơn con số thực tế một năm rất nhiều và ngày 6/2 là ngày kỷ niệm tình yêu của chúng ta. dĩ nhiên chúng ta sẽ kỷ niệm, một năm, hai năm, ba năm và rất nhiều năm nữa phải không anh ? Em thấy nhớ anh quá sao anh không đến .... Trước khi chúng ta yêu nhau chưa bao giờ em nghĩ chúng ta lại đến với nhau, em lại chưa bao giờ nghĩ rằng anh sẽ lại yêu em nhiều như anh yêu em, nhưng tất cả những điều đó đều đã đến , vượt xa những gì có thể tưởng tượng được , tất cả điều đó làm em rất hạnh phúc. Đã có nhiều điều thú vị và bất ngờ đến với chúng ta và tình yêu của mình anh nhỉ, và anh, anh chính là điều bất ngờ nhất trong cuộc sống của em đấy . Hình như từ ngày yêu nhau chúng ta chưa một lần nói yêu nhau thì phải. Nhưng tình yêu đâu cần phải nói ra phải không anh ? Anh hiểu em và em cũng hiểu anh mà, và cũng thật may mắn trong hàng vạn con người, hàng vạn trái tim thế vậy mà hai trái tim nhỏ bé của chúng ta lại đến được với nhau. Có phải là do duyên số hay định mệnh đã chỉ dẫn cho chúng ta đi chung một con đường. Dĩ nhiên chúng ta đã có những giây phút hạnh phúc và cũng có những phút giây hờn giận, chỉ vì em trẻ con quá. Tránh sao được những sóng gió trong tình yêu . Nhưng chính những đợt sóng mà con thuyền tình yêu của chúng ta có thể đi nhanh hơn và thêm một lần nữa em lại được hiểu anh hơn và yêu anh nhiều hơn . Anh biết không, khi yêu anh em mới nhận ra là mình yếu đuối, nhiều khi em đã khóc, khóc thật nhiều về cuộc sống, về công việc của em, khóc thật nhiều vì nhớ anh, mặc dù em vẫn gặp anh thường xuyên. Mấy ngày nay anh đi đâu vậy? Nam ơi! Giá như giờ này có anh ở đây em sẽ phải gục đầu vào vai anh mà khóc thật to , thật nhiều cho bõ mấy ngày buồn không có anh. Anh ơi! Cuộc sống giờ vất vả và khó khăn quá, nhiều khi em thật sự mệt mỏi, em cũng buồn vì từ ngày em xin làm thêm ban ngày em ít được đi dạo cùng anh cuối tuần thứ 7. Nhưng vì công việc, chúng ta phải biết hy sinh, anh đã yêu em và tất nhiên đã chấp nhận tất cả. Nhiều khi em bướng quá không chịu nghe lời anh bảo , em biết anh giận em lắm vì không biết nghe lời , em sẽ không sao mà ! Điều quan trọng là em đang gìn giữ và trân trọng tình yêu đó , em không biết những điều ước có trở thành hện thực không nữa nhưng em vẫn muốn ước , em ước sao anh sẽ đến bên em lúc này , ngay lúc này ... Đang suy nghĩ miên man thì Nhi giật mình khi nghe thấy giọng nói quen thuộc quá : _ Định ngồi đây hóng gió sao bé ? Ôi Nam, anh đã đến thật rồi , anh đã bước ra từ điều ước của Nhi chăng Nhi nhắm mắt vào xong rồi lại mở mắt ra xem mình có bị ảo giác hay không . Đúng Nam thật rồi, anh đã đến, sao Nam lại biết Nhi ở đây. Người ta bảo khi hai tâm hồn thực sự có thể hòa nhập làm một thì họ thường có sự thần giao cách cảm có lẽ là đúng. Nhi ngơ ngác ngạc nhiên , nhìn Nam nói : _ Anh, sao anh không đến bên em mấy ngày qua vậy? Điện thoại thì tắt máy. _ Anh bận quá, điện thoại bị hỏng. Qua chỗ làm thêm không có em ở đó , anh nghĩ là em sẽ ra đây vì anh qua nhà đã khóa cửa ngoài. Nam lại ngồi bên Nhi, Nhi gục đầu vào vai anh. Giây phút này Nhi cảm thấy thật hạnh phúc. Nhi thì thầm vào tai Nam : _ Em luôn cầu mong chúng ta sẽ mãi mãi được hạnh phúc như thế dù sẽ phải vất vả hay khó khăn thế nào, chúng ta sẽ mãi ở bên nhau anh nhé ! _ Anh sẽ luôn yêu em như bây giờ , được không nào? Và dĩ nhiên chúng ta sẽ luôn bên nhau, yêu thuơng nhau và cùng nhau chia sẻ tất cả vui buồn trong cuộc sống, anh sẽ luôn bên em , chăm sóc em và yêu thuơng em, như bây giờ, anh hứa đấy. Nhi nép vào ngực Nam. _ Anh à ! Có những lúc em làm anh thật buồn phải không ? Nhưng anh biết đó chỉ là những hiểu lầm không đáng có giữa hai ta. Em xin lỗi ! Tại em, tại em mà, em đã quá ích kỷ . Nam vén mấy sợi tóc lòa xòa trên khuôn mặt của Nhi nói thì thầm : _ Nhưng cũng là do anh quá yêu em. _ Vâng, và thực sự chính vì thế mà em cảm nhận được tình yêu của anh, một tình yêu thật sự lớn dành cho em. Nhi khóc những giọt lệ lăn dài trên má , Nam lau những giọt lệ trên má Nhi ôm Nhi vào lòng. _ Đừng khóc em ! Nam cúi xuống đặt một nụ hôn dài sau bao ngày nhung nhớ lên môi Nhi. Nhi cảm nhận được tình yêu của anh dành cho Nhi, một tình yêu thực sự to lớn. Nhi tràn đầy hạnh phúc khi có Nam bên cạnh. *0*o*0* Thế rồi mọi chuyện rồi cũng qua Nam và Nhi vẫn dành trọn tình yêu cho nhau. (....... ) .... (... ) Nhi nhận vào Sài Gòn với một sô diễn hai tháng. Nhi không muốn xa Nam nhưng vì cơm áo gạo tiền nên cũng phải hy sinh một chút. Vậy là Nhi và Nam ít liên lạc với nhau, từ ngày Nhi vào Sài Gòn, Nam vẫn gọi điện thoại cho Nhi, đều đặn hai ngày một lần, còn Nam không dùng điện thoại nữa, ở chỗ anh ở cũng không lắp máy điện thoại , mà cơ quan thì phức tạp nên Nhi cũng không thể gọi cho Nam từ đó. Nhi cũng nhớ Nam nhưng cũng phải đợi anh gọi cho mình, đợi chứ biết làm thế nào. Rồi một ngày kia Nhi mất liên lạc với Nam, Nhi đợi cho mau mau hết hai tháng để được trở lại Hà Nội gặp Nam, cho hết mấy ngày xa cách nhung nhớ, anh không gọi điện thoại cho Nhi chắc là anh bận việc nên không có thời gian để gọi điện thoại.Nhưng không sao lần này về Hà Nội Nhi sẽ mè nheo với anh một trận. o0o Hai tháng sau Nhi trở ra Hà Nội. Nhi thấy nhớ Nam quá ! Nhi nghỉ ngơi , rồi đi tìm Nam. Nhi ra quán cà phê trước kia Nhi và Nam hay ngồi, cả một buổi chiều, đến tối Nhi lại ra nơi kỷ niệm của hai người . Đêm đó Nhi qua vũ trường Newcentury để giải khuây nỗi nhớ Nam. Nhi gặp Đạt ở ngay bãi đậu xe cô liền gọi anh : _ Đạt, anh Đạt ơi ! _ Ồ, chào Nhi ! Em lên đây một mình sao ? _ Vâng, anh đi cùng bạn của anh à, anh Nam có đi cùng anh không? _ Em đã biết chuyện gì chưa ? _ Chuyện gì ? _ Có lẽ em chưa biết chuyện gì thật. _ Thì chuyện gì ? Phải nói thì em mới biết chứ ! Đạt nhìn Nhi ái ngại nói : _ Nhi này, mai em rảnh rỗi phải không? gọi điện thoại cho anh nhé ! Nhi lấy điện thoại ra ghi lại số điện thoại rồi nháy lại vào máy điện thoại của Đạt. Đạt thấy số điện thoại lạ nên hỏi : _ Em mới dùng số điện thoại này sao? _ Vâng , em bị làm rơi điện thoại , mất hết số điện thoại bạn bè rồi, nên mới dùng số này. _ Mai anh goị cho em nhé? Đạt nhìn Nhi nói. _ Em sẽ đợi. o0o Nhi nằm trên giường lười biếng , với lấy điều khiển bật đầu đĩa. Bài hát quen thuộc mà cô thích vang lên. (... ) Chuông điện thoại vang lên, đầu dây bên kia là tiếng nói của Đạt : _ Này Nhi, anh có chuyện muốn nói với em, anh qua nhà em hay ra quán cà phê chỗ cũ nhé ! Chỗ cũ mà Đạt nói là quán cà phê ở gần nhà Nhi ở, chỗ đó là kỷ niệm lần đầu tiên của Nhi và Nam, cô hay uống cà phê ở đó, đấy là một thói quen nên Nhi mới gặp Nam ở đó ngày nào. Nam và Nhi hay qua đó đôi lúc thì cả Đạt nữa . Từ xa Nhi đã nhìn thấy Đạt , anh ngồi gần cửa sổ. Đạt gật đầu thay cho nụ cười hồ hởi mọi khi, anh vẫy người phục vụ rồi nhìn Nhi hỏi : _ Như mọi khi chứ ? _ Vâng, như mọi khi. Nhi mỉm cười. Nhi kéo ghế ngồi xuống bên cạnh. _ Có chuyện gì bí mật lắm sao mà phải để hôm nay mới nói được ? Đạt không trả lời, mắt anh đang hướng ra ngoài cửa sổ đăm đăm tựa như ngoài đó có gì đặc biệt lắm mới thu hút anh đến vậy, cô khuấy khuấy ly nước, nhắc lại câu hỏi : _ Kìa anh, có chuyện gì vậy ? Đạt xoay người lại, tay mân mê cái chén men sứ trắng, trầm ngâm : _ Nhi này! Nếu cuộc đời này không có Nam nữa em có sống được không ? Em yêu Nam nhiều lắm phải không ? Hỏi Nhi nhưng mặt Đạt vẫn chăm chú vào cái ly, làm như anh đang suy nghĩ gì đó về chất men chứ không phải đang nói chuyện với cô. Đạt thật lạ! Có bao giờ Nhi thấy Đạt như thế này đâu, cái thìa trong tay Nhi dừng lại khi nghe câu nói của Đạt. Khuôn mặt cô lặng lẽ chìm đắm trong suy tư Nhi lo lắng. _ Anh sao vậy ? _ Nhi à! Đạt ngước nhìn lên : Anh xin lỗi. Linh cảm như một tia chớp vụt qua. Nhi chợt hiểu, một chút nghi ngờ,người Nhi run lên. _ Vậy là ... vậy là Nam đã, anh ấy đã có người khác ? Đạt cúi mặt. _ Phải ! Nhi sững sờ. Tuy không muốn lừa dối Nhi nhưng Đạt không biết làm thế nào bây giờ bởi Đạt hiểu rằng Nhi yêu Nam đến nhường nào, yêu hơn những gì Nhi đang có, nếu bây giờ anh nói ra Nhi ơi! Nam đã mất rồi, nói như vậy thì có phải là tàn nhẫn hơn không. Liệu Nhi có chịu được cú sốc khi biết rằng sẽ mất Nam mãi mãi không về ! Nhi rùng mình khi nghe Đạt nói ( phải ! ) chợt cô đau nhói trong ngực, vịn tay vào mép bàn, từ từ đứng dậy. _ Vâng, em hiểu mà, em sẽ không sao đâu, cám ơn anh đã nói cho em biết, em đi đây ! Nhi quay lưng bước nhanh ra phía cửa, cắn môi thật chặt để không bật khóc. Đạt là người bạn thân hơn tất cả những người bạn của Nam, anh cũng như Nam vui nhộn, hài hước, nên thỉnh thoảng Nam cũng rủ Đạt cùng đi chơi xa đâu đó, hay đi uống cà phê. Nhi đang đi chuông điện thoại kêu. Đạt gọi : _ Nhi à! Bình tĩnh nghen ! _ Em không sao. Tiếng Nhi thật nhẹ. Đạt nói gấp, nói gấp như sợ Nhi cúp máy mất : _ Anh có công chuyện phải đi bây giờ chiều nay 4 giờ anh qua nhà em, hai anh em mình nói chuyện. Nhi đi như chạy, đầu chúi về phía trước.Nhi thấy Đạt lạ thế nào ấy không lẽ báo tin Nam có người yêu mà Đạt phải lúng túng như vậy sao, không lẽ Nam lại lấy vợ rồi, mới xa hai tháng thôi mà Nam đã vậy ư, đã xa mặt cách lòng ư ? Sao nhanh quá! Đạt bảo chiều nay qua nhà nói chuyện, mà là chuyện gì thế nhỉ, không phải anh vừa nói rồi đó thôi ... hay Đạt muốn an ủi Nhi, hay Nam gửi thiệp cưới mời Nhi ? o0o Đúng hẹn Đạt gõ cửa, khuôn mặt vốn vui nhộn của Đạt có vẻ nghiêm nghị. Câu chuyện tẻ nhạt, với những câu hỏi rời rạc, gượng gạo. Nhi rất muốn hỏi thăm về Nam nhưng lại ngại ngần, một lát sau Đạt đứng dậy lục túi. _ Nam gửi cho em cái này ! Nhi choáng váng, chắc Nam muốn mời Nhi đi dự đám cưới của anh chăng, thảo nào thấy Đạt lúng túng, không phải thiệp mời cưới. Nhi thở ra nhẹ nhõm, đó là một cái phong bì với những vạch xanh trắng quen thuộc của bưu điện. Có điều gì Nam muốn nói với Nhi ở trong đó, chắc có lẽ một lời xin lỗi. Tránh cái nhìn dò hỏi của Nhi. Đạt rút một điều thuốc khum tay châm lửa, rít những hơi thật dài. Nhi băn khoăn, trước đây đâu thấy Đạt hút thuốc. Đạt nheo mắt nhìn theo làn khói mỏng, trầm giọng : _ Nhi này! ... hình như em chưa biết chuyện gì. Nhi ngước lên : _ Biết gì hả anh Đạt ? Đạt lặng lẽ dụi thuốc vào cái gạt tàn ( cái gạt tàn này mọi khi Nam hay hút thuốc ) giọng anh nghèn nghẹn : _ Nam ... Nam mất rồi! ba tuần trước. Nhi đứng bật dậy ngó Đạt trân trối _ Cái gì? Anh ... anh nói sao? Anh Nam ... anh Nam chết rồi? Đạt gật đầu thay cho tiếng trả lời, khuôn mặt méo đi vì đau đớn : _ Phải ! Bị tai nạn. Nhi lảo đảo ôm ngực, ngửa mặt nhìn lên, lắp bắp. _ Bị tai nạn ? Nhi lập cập bóc thư, người run lên, những dòng chữ nhảy múa trước mắt. Đạt nói trước khi Nam mất anh rất tỉnh táo và nhắc đến Nhi rất nhiều, nhưng Đạt không làm sao liên lạc được với Nhi để báo cho Nhi biết điều đó, đúng rồi, thời điểm đó Nhi làm mất điện thoại mà. Nhi đọc thư : Nhi thân yêu ! Khi em đọc lá thư này thì anh đã đi xa, rất xa. Dù sao đi chăng nữa anh vẫn muốn nói với em một lời xin lỗi, anh đã nói dối, đã không giữ đúng lời hứa là sẽ bên em mãi mãi, khi yêu em,anh không hề nghĩ đến một người con gái nào khác ngoài em, và anh đã rất hạnh phúc khi ở bên em. Hãy tha thứ cho anh ... Giờ đây, mọi chuyện đã qua rồi, chúng ta đã từng thống nhất sẽ bỏ qua cho nhau những gì có thể. Em đừng khóc nhé, anh không muốn em khóc ... Anh biết rằng trong những tháng ngày qua, chúng mình đã yêu nhau tha thiết, anh không thể quên đi tất cả những kỷ niệm, em còn nhớ không những buổi chiều, anh đã từng hạnh phúc lắm khi nắm những bàn tay mong manh nhỏ bé ấy của em .... Thư của Nam viết cho Nhi rất dài, đầy ắp trong đó là những kỷ niệm của Nhi và Nam, anh không quên một điều gì, dù là nhỏ nhất, tiếp theo là những lời nhắc nhở mà ngày trước anh vẫn hay nhắc. Nam nhắc Nhi không nên tắm khuya sau khi đi diễn về, sẽ khó ngủ, không nên bắt chước anh đi dạo dưới mưa, dễ bị cảm. Khi ra đường phải nhớ đội mũ, vì ánh nắng gắt có hại cho da và sức khoẻ. Buổi sáng nhớ dậy đúng giờ, đừng ngủ nướng vì khi thức dậy sẽ bị đau đầu ... Thỉnh thoảng Nhi phải dừng lại để lau những giọt nước mắt lã chã ... Anh chúc em luôn gặp những gì hạnh phúc, luôn đạt được những gì mình mộng ước ... vĩnh biệt em , người yêu duy nhất của đời anh . Nhi ấp lá thư của Nam vào ngực, gào lên trong đau đớn. Đạt nắm lấy tay Nhi, kéo Nhi vào lòng. Nhi khóc nấc. Đạt nhẹ an ủi vỗ về : _ Khóc đi em, khóc cho tâm hồn nhẹ bớt, Nam rất yêu em và luôn hạnh phúc vì điều đó. Nhi nghẹn giọng : _ Em vô tình quá phải không anh ? Tại sao anh ấy lại bỏ em mà đi luôn chứ, bỏ em mà đi sau bao hứa hẹn với em. Ông trời sao ác quá nỡ chia cắt chúng em vậy anh ? Đạt nói với Nhi : _ Sắp 49 ngày Nam em có về nhà Nam không ? Mẹ Nam có nhắc đến em và muốn gặp em. _ Em rất muốn. ......... !!!!!!! o0o0o Nam ơi! Giá như có một điều ước bây giờ thì em sẽ không ước rằng anh sẽ quay trở về với em như ngày xưa và mình mãi bên nhau như bao nhiêu người khác . Mà em chỉ ước sao chúng mình đừng quen nhau để giờ đây em không phải buồn đau và nhung nhớ . Đặt người xuống là em nghĩ đến anh, anh dường như lúc nào cũng có ở trong suy nghĩ của em, em cũng không biết phải làm gì trong lúc này nữa ... Nằm trên giường Nhi khóc vùi, thời gian trôi đi chẳng thể nào trở lại, chẳng thể nào níu kéo được nữa, cũng như Nam đi mà sẽ không bao giờ trở lại cùng Nhi. ( ..... ) (... ) Những năm tháng quả thật ác, nó có thể cuốn trôi đi tất cả mọi thứ, nhưng không thể quấn mất đi nỗi đau và niềm day dứt trong Nhi, ý nghĩ về Nam không bao giờ nguôi ngoai. Nhi ân hận một điều duy nhất là, trước khi Nam mất Nhi không được gặp Nam lần cuối điều đó làm cho NHi suy nghĩ và bứt dứt cho đến tận bây giờ. Thời gian có thể đốt cháy tất cả thành tro bụi vậy mà không thể nào làm nguôi ngoai, nguội đi lòng sóng gió trong Nhi. Đang mãi suy nghĩ về những thứ hư vô Nhi giật mình khi nghe thấy tiếng gọi ríu rít : _ Mẹ ơi ! Mẹ ơi ! Tiếp theo là tiếng nói của một người đàn ông : _ Coi chừng ngã đó con, đừng có chạy. Thằng bé chạy từ ngoài vào ôm chầm lấy chân Nhi, trèo lên ghế, sà vào lòng Nhi, ôm cổ hôn chụt một cái vào má. Nhi nở nụ cười ôm thằng bé vào lòng nựng yêu. Đứa bé ấy là con của Nam, còn người đàn ông vừa nói đó là Đạt. Sau khi nỗi đau mất Nam Nhi nhận ra mình đang mang giọt máu còn lại của Nam giờ đã được hơn hai tháng. Nhi tâm sự với Đạt ... Đạt thấy thương Nhi quá, mà cũng thương cả Nam nên Đạt nói với Nhi. Đạt muốn thay Nam làm bố đứa bé Nhi đang mang. Đạt đống ý cưới Nhi, và tất nhên Nhi cũng đồng ý vì chỉ có như vậy Nhi mới có thể để lại giọt máu còn lại của người yêu. o0o .... Hai người sống với nhau đã được bốn năm đứa con còn lại của Nam giờ đã hơn 3 tuổi. Nhi và Đạt sống thành một gia đình nhỏ, rất hạnh phúc, quây quần, ngôi nhà nhỏ luôn ngập tiếng nói tiếng cười của Đạt và con trai. Không bao giờ nghe thấy một tiếng nói lớn, cự cãi hay hờn trách gì từ hai phía. Thực chất ra Nhi và Đạt chỉ là vợ chồng trên danh nghĩ giấy tờ, còn về hai người thì họ vẫn chưa thuộc về nhau. Đạt cũng mến thương, yêu Nhi, nhưng Đạt muốn cho Nhi thời gian. ( Thời gian sẽ là một viên thuốc thần dược tốt nhất có thể giúp con người chữa nhiều tâm bệnh. ) Sống bên Đạt, anh rất tốt, chu đáo, thuơng yêu hai mẹ con, nhưng những gì Đạt dành cho Nhi không thể đủ để cho nhi lấp đi khoảng trống, một lỗ hổng trong lòng mà Nam đã để lại cho Nhi. Mọi thứ của niềm ký ức về Nam, hình bóng Nam cứ réo rắt, da diết khi Nhi nhìn con, nó thật giống Nam, nhất là đôi mắt. Khi nhìn vào mắt con, Nhi như thấy một cái gì đó mãnh liệt níu kéo Nhi trở về hồi ức xa xa, nhìn vào mắt con, hình ảnh Nam ùa về theo đôi mắt ấy. Nhưng yên tâm rồi dần dần mọi thứ sẽ ngủ yên, một ngày nào đó tình thương của Đạt dành cho Nhi sẽ đủ sức mạnh đẩy mọi tiềm thức có hình ảnh Nam ra khỏi tâm trí, ra khỏi trái tim, ra khỏi cuộc sống ... Tình thương của Đạt rồi đây sẽ lấp đầy khoảng trống trong lòng Nhi. Nhất là trong lúc này Nhi đang dần cảm nhận ra điều đó, giờ đây hạnh phúc niềm vui sót lại sau bao thăng trầm, đớn đau, mất mát, chỉ còn có con và Đạt, họ là tất cả của đời Nhi và đó là niềm hạnh phúc, đủ đầy khi có Đạt và con trai. Nhi thấy vui, còn gì bằng nữa, sau bao đớn đau giờ này gia đình hện tại là niềm hạnh phúc còn sót lại đối với Nhi. Nhi nở một nụ cười, hài lòng với những gì mà Nhi đang có. Nam sẽ mờ dần trong niềm hạnh phúc của Nhi. Tạm biệt Nam. Cám ơn Đạt. Chồng em !!! Lê Thị Như Hằng ( hết )
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.07.2009 16:58:00 bởi Lê Thị Như Hằng >
|