Trích đoạn: THƯƠNG GIANG
Nay...
Xưa ai vay một nụ cười.
Giờ chẳng thể trả...để rồi nợ nhau.
Xưa ai đã tiếc cơi trầu
Nếu sang dạm hỏi thì đâu lỡ làng...
Triền đê hoa cải nở vàng.
Con đò xưa đã sang ngang mất rồi...
Quạnh buồn ai ngắm mây trôi.
Để ai lặng lẽ gỡ lời cỏ may...
Thương câu lục bát đi vay.
Người tha hương trả đời này chẳng xong...
Nửa đời còn mãi long đong.
Nợ duyên nợ phận thật không dễ gì...
Lệ buồn hoen ướt bờ mi.
Lời" Xưa" gợi nhớ những gì chưa xa.
Muộn phiền rồi cũng sẽ qua.
Nhưng chữ duyên nợ hai ta mãi còn...
Kiev 14/03/2010-TG
Đành...?
Trách người lỡ chuyến đò ngang
Bên này sông lở..., chẳng sang..., một chiều
Vẫn thầm..., lụy lắm lời yêu
Lẽ nào đã nói..., bao điều..., viển vông...?
Bên bồi còn nữa ngóng trông
Ai duyên thầm tiếc..., trầu không lỡ làng
Triền đê cải dẫu hoa vàng
Người xưa vẫn nhắc miên man ngày về
Thôi đành..., bỏ hết đam mê
Triền đê lạc bước lời thề cỏ may
Đêm về một khúc mộng say
Thoảng trong tỉnh thức đời này vẫn mơ
Em như giọt nắng ơ hờ
Làm sao khỏi ướt..., hong bờ mi hoen
Lối về..., lạc cả bước quen...
Xưa, nay..., vẫn một hờn ghen cuộc tình...
21h50/15/03/2010