Bài không tên cuối cùng
(Vũ Thành An)
Nhớ rất nhiều, câu chuyện đó
Ngỡ như là, ngày hôm qua.
Ôi ước ao, có một ngày
Được gặp em, hỏi chuyện em, lần cuối cùng.
Vẫn con đường, con đường cũ
Vẫn ngôi trường, ngôi trường xưa.
Mưa vẫn bay, như hôm nào
Người ở đâu, mình ở đây, bạc mái đầu.
Này em hỡi, con đường em đi đó
Con đường em theo đó, chắc qua bao lênh đênh.
Bao gập ghềnh, có làm héo hắt
Có dập tắt mất, nét tươi nhuận nụ cười.
Này em hỡi, con đường em đi đó
Con đường em theo đó, đúng đấy em ơi!
Nếu chúng mình, có thành đôi lứa
Chắc gì ta đã, thoát ra đời khổ đau.
Nếu không còn, được gặp nữa
Giữ cho trọn, ân tình xưa.
Xin gửi em, một lời nguyện
Được bình yên, được bình yên, về cuối đời...
Vũ Thành An
Đến bao giờ...*
Biết nhau rồi, nên chẳng quên
Những con đường, chưa đặt tên...
Mà sâu trong
những âm thầm... người lại qua, và mình qua...
đến bao giờ...?
Đã không còn, câu chuyện xưa
tháng năm còn
nhạt màu yêu...?
Ôi mắt ai, cho mong đợi, và mình say và mình quên...
đến bao giờ..?
Người thương hỡi, trong lần yêu nhau đó
trong ngần yêu thương đó, sẽ đưa nhau đi đâu...?
Ôi nụ cười, dáng hình đơn sơ ấy, có làm ta quên say
trong một sớm, cùng người...
Người thương hỡi, trong lần yêu nhau đó
trong ngần yêu thương đó, ta mãi không quên nhau...!
Đến bao giờ, biết thành đôi lứa..
Chắc còn không nữa... Chắc đời có còn yêu...?
Nếu mai này, tay tìm tay
sẽ có ngày, yêu cuồng say...
Xin mất nhau, một lần này
Để bình yên, được bình yên, về cuối đời...
lanh.ktq
[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/80153/48F6B18C17D14ADAAAA6C6327CCCDB6F.jpg[/image]