LẼ NÀO? 
   Trần Nguyễn Dạ Lan 
                Tặng Anh 
      Lẽ nào anh lại giận em  
  Để cho tơ liễu buông rèm ngẩn ngơ 
     Nắng vàng tắt giữa câu thơ 
  Vầng trăng lẻ bạn bơ vơ giữa trời.           Sông xưa năm tháng lở bồi 
  Lăn tăn sóng biếc, ngậm ngùi dòng xanh. 
     Tưởng rằng em đã có anh 
  Ngờ đâu kỷ niệm hóa thành hư vô… 
   
    Thôi đành xa những mộng mơ 
  Hoàng hôn khép lại chẳng chờ đợi ai? 
     Quỳnh hương khe khẽ thở dài   
  Lối xưa cỏ mọc lan ngoài thềm hoa. 
   
     Chúng mình xa thật là xa 
  Nhớ thương đến mấy vẫn là người dưng 
    Sông sâu, núi thẳm điệp trùng 
  Còn đâu mơ ước đi cùng vần thơ. 
   
    Em về lại chốn hoang sơ 
  Ẩn trong lau lách, đôi bờ biệt ly  
    Chiều chiều vẳng tiếng từ quy 
  Buồn thương, khắc khoải: Người đi xa rồi… 
                           12-5-2010  
                                   T.N.D.L 
     _____________________ 
     Tác giả: Trần Nguyễn Dạ Lan 
  Điện thoại: 0167.319.9582  
  Địa chỉ: Thuận An, Bình Dương 
  Email: cogiao_banglang@yahoo.com.vn 
          Lẽ nào?         Lẽ nào người bỏ tôi đi   Lẽ nào tiếng nấc biệt li nghẹn rồi        Lẽ nào đũa lẻ một đôi   Lẽ nào xô lệch một tôi bóng dài            Đường xưa vàng cánh hoa mai   Nắng reo theo bước chân ai trải dài        Đường nay rụng cánh hoa lài   Lẽ nào xót xa bồng lai trốn vào?           Ngỡ như là giấc chiêm bao   Sững sờ khi mất tình trao buổi đầu        Dù tôi sống có dài lâu   Cũng không hiểu nổi vì đâu …lẽ nào?                    Lê Minh Liên Thanh Thơ                  Sáng cuối tuần, 24/7/2010       Chỉ còn biết hỏi trời cao
Vì đâu ly biệt Lẽ nào tình tan
Nghiêng nghiêng vạt nắng cuối ngàn
Đêm buông lệ đẫm muôn vàn nhớ thương
 
Hẹn hò thề thốt sông Tương
Phải đâu chịu cảnh ai đường nấy đi
Em về cất mối sầu bi
Phận duyên đã vậy trách gì thêm đau
 
Ngỡ rằng tình nghĩa trầu cau
Mộng mơ bền chặt bên nhau suốt đời
Tình như chiếc lá vàng rơi
Em như làn gió chơi vơi kiếm tìm
 
Nỗi buồn hóa đá con tim
Lòng em tan nát im lìm từ đây
Chán chường đàn đã đứt dây
Vần thơ nghẹn giữa bàn tay vô hình
 
Em cô đơn với chính mình
Khóc thương tiễn biệt mối tình của anh
Ngậm ngùi trông lứa trầu xanh
Buồng cau chắc hạt để dành cho ai?
 
K.N