Bạn tôi
Bạn tôi tên gọi là buồn
Thân nhau từ thủa đang còn ấu thơ
Cùng ăn mẩu bánh bơ vơ
Cùng xây lầu mộng cùng ngơ ngẩn hồn
Mỗi khi chạng vạng hoàng hôn
Dắt buồn vào góc mắt hờn đỏ hoe
Trốn nhìn lên tổ chích choè
Nó luôn có mẹ chở che cuộc đời
Khát khao thấy được nụ cười
Mắt vui thật ấm cất lời ru êm
Yêu thương thấm đẫm tay mềm
Xoa lên vầng trán những đêm oi nồng
Ước mơ bay bổng tầng không
Buồn cùng tôi đến mênh mông ẩn mình
Một lần định hỏi thần linh
Muốn xin một chút công bình …lại thôi
Thời gian nước chảy dòng trôi
Buồn làm chiếc bóng đứng ngồi có nhau
Bốn mùa cây lá đổi màu
Riêng buồn vẫn mãi dãi dầu cùng tôi
Thanh Thanh Khiết
Sẻ chia
Ai mang theo mãi nỗi buồn
Như là bạn thiết thủa còn ngây thơ
Sáng chiều mơ mộng vẩn vơ
Ngoài song lá rụng ngẩn ngơ nẻo hồn
Cùng ai trao những nụ hôn
Chia tay qyay bước tủi hờn mắt hoe
Em xưa liến thoáng chích choè
Theo nhau long ước nương che hết đời
Mon gem giữ mãi nụ cười
Cố sao nương nhẹ những lời êm êm
Tay thô nắm lấy tay mềm
Trao truyền hơi ấm cho đêm ấm nồng
Hỏi người có hiểu ta không
Qua bao ngày tháng mênh mông một mình
Trách đời sao mãi điêu linh
Tâm ai chỉ muốn an bình mà thôi
Tình nghe qua cánh bèo trôi
Nhớ chi một thủa ta ngồi bên nhau
Thời gian tím biếc sắc màu
Đêm nghiêng linh hiển cho dầu quên tôi
Út xe ôm
22.7 tạm hoạ.
Nỗi buồn
Mẹ sinh em vướng ngày buồn
Nên theo em mãi từ còn bé thơ
Trao vào bao nỗi vu vơ
Làm em ảo vọng ngu ngơ trong hồn
Ngày xuân tuyết ỡm ờ hôn
Càng thêm đắng đót giận hờn lệ hoe
Bình minh tiếng hót chìm choè
Giá được như nó làm le cả đời
Để cho môi cũng biết cười
Niềm vui tươi ánh mặt trời ấm êm
Gió đùa ve vuốt tóc mềm
Ướp làn thu thuỷ đượm thêm sắc nồng
Trời ơi ! anh có biết không
Bốn mùa thắm lá - giá đông riêng mình
Vẫn là một kiếp sinh linh
Dãi dàu mưa nắng duyên tình hết thôi
Thời gian nước chảy mây trôi
Bây giờ đã cuối dòng rồi biết nhau
Dù cho tóc trở đen màu
Còn yêu chi nữa càng nhàu tim tôi
Thanh Thanh Khiết
10.11.2010