THẦM LỠ
Từng chút yêu người, trót đã lao
Muôn ngàn niềm nhớ, mãi đi vào
Ngàn năm duyên nợ, không cho đến
Muôn kiếp ân tình, chẳng gửi cao
Phận hẩm thôi đành, sầu thổn thức
Thân côi buông thả, nỗi hanh hao
Mong thương đưa tủi, vào trong tặng
Vọng tưởng dẫn buồn, để đến trao
lethutrang
.........................................
đâm lao đã trót phải theo lao
biết rằng đau khổ cứ vơ vào
thuở trước cành mai đâu có thấp
ngày rày ngọn trúc chẳng hề cao
xuân hạ đã nhiều mơ đằm thắm
thu đông sao lắm nỗi hanh hao
nay một nụ hồng còn thổn thức
nhắm mắt đi nào, lãng tử trao
tđ
..........................................
Hỏi phóng làm chi một ngọn lao
Trúng hay là trật cũng đau vào
Cành mai có nở, thời đà thấp
Tùng bách cao dầy, thế đã cao
Ánh nguyệt lung linh cho nỗi nhớ
Trăng vàng vằng vặc gợi hanh hao
Thôi thì an phận thân bèo bọt
Nhắm mắt chỉ làm lạc bước trao
lethutrang
............................................
kiếp sầu ai đó mỏi mòn lao
núi thẳm rừng xanh lỡ bước vào
ngàn dặm đường kia chân đã mỏi
một nụ hồng này giá khá cao
sóng gió yến oanh đành trôi dạt
lạnh lùng mai trúc cũng hanh hao
còn một chút này nơi hạ giới
lãng tử đang chờ mến gửi trao
tđ
...........................................
Giấy bạc bây giờ mãi cứ lao
Bước ra mà chẳng thấy đi vào
Nấu cơm từng bữa gạo không rẻ
Quần áo mỗi ngày giặt giá cao
Xúng xính một vài trang sức dỏm
Xênh xang dăm mảnh vải hư hao
Nghèo thì an phận đâu mơ mộng
Lãng tử yêu? tiền, thoải mái trao
lethutrang