ĐÀ NẴNG
Đà Nẵng mưa rơi thấm giọt buồn
Sơn Chà núi thẳm nhuộm hoàng hôn
Sông Hàn dòng đục trôi lờ lững
Non Nước chuông reo đổ dập dồn
Bến lỡ đò neo nằm lặng lẽ
Đèo cao dốc thẳm ngó chon von
Biết bao kỷ niệm vùi sương gió
Nhìn bóng quê xa nhớ mỏi mòn
Thanh Huy
Cam Ranh Cam Ranh sóng ngỏ lời trăng buồn
Nằm khóc trên cành vắng nụ hôn
Say ánh nguyệt tàn con cá lặng
Tiếc màn sương vỡ bãi sa dồn
Chờ ai cách biệt lòng đưa đẩy
Đợi khách xa mờ dạ ví von
Một vịnh đường tình nay héo hắt
Người ơi trở lại lối chưa mòn
Đoạn Trường
PHỐ CỔ CHIỀU MƯA
Phố Cổ chiều mưa nắng lặng buồn
Xa người em nhỏ héo môi hôn
Chùa Cầu nước đọng xe qua chậm
Cửa Đại thuyền trôi sóng vỗ dồn
Sông biển sầu không du khách viếng
Đất trời lạnh thiếu tiếng chim von
Đi thương ở ghét xa không nỡ
Nhớ Hội An đây mắt dõi mòn
Thanh Huy
ĐÀ NẴNG NĂM XƯA Đà nẵng chiều nao gió thổi buồn, Bên người em gái buổi hoàng hôn . Trên triền Non Nước mây thờ thẩn, Ngoài bãi Thanh Khê sóng dập dồn. Nắng nhạt tơ chùng tình bãng lãng, Đàn lơi phím lạc ý chon von . Nhắn người em gái năm xưa ấy, Đôi mắt xa xăm có mõi mòn… Tú lang thang