THU VỀ
Hơi thu giăng mắc kín lưng trời
Tí tách mưa reo từng giọt rơi
Hoà ánh trăng vàng khoe sắc lá
Phủ làn sương trắng khóc thương đời
Thu đem trăn trở trong niềm nhớ
Thu đến bâng khuâng mãi chẳng vơi
Thương nhớ về em ru giấc ngủ
Cùng thu gian diú mộng xa vời
Trần Mạnh Hùng
NHỚ AI …
Heo may gờn gợn phủ mây trời
Một lá ngô đồng lặng lẽ rơi
Đón gió đầu thu lay ngọn cỏ
Chào sương cuối hạ đẹp tình đời
Một trời thi hứng lời khoan nhặt
Nửa bức rèm trăng bóng cạn vơi
Cuối bãi nghinh phong ngồi vọng nguyệt
Nhớ ai lầu mộng mắt trông vời.
Lá chờ rơi 28/09/11
KHÔNG NGOẠI LỆ
Muôn lá vàng bay ngập kín trời.
Bồng bềnh trong gió lá chao rơi.
Giả từ hoa mộng đau lòng lá
Giã biệt ngày xanh hận kiếp đời.
Gió cuốn lá bay rơi khắp lối .
Thu về lá úa rụng đầy vơi.
Thế gian định mệnh luôn cay nghiệt.
Bỏ hết sầu thương - sống tuyệt vời.
Trần Mạnh Hùng
CHIỀU THU
---*---
Dáng vàng bao phủ cả vùng trời
Lá úa chiều thu lác đác rơi
Tia nắng hoàng hôn soi đáy nước
Ao làng cá lượn cuối vòng đời
Anh đi ngày ấy sầu lưng ngấn
Em ở tháng năm lệ chửa vơi
Nỗi nhớ người thương trong khát vọng
Đêm dài ảo mộng vẫy tay vời.
Tuyen45.
28/9/2011.
TRỞ GIẤC VÀO THU
Thoảng chớm hơi Thu giữa đất trời.
Trăng vàng lọng bóng giọt sương rơi.
Hàng cây gầy giuộc buồn trơ nhánh
Chiếc lá đong đưa thách thức đời.
Lá dưới gốc cây thương số phận
Lá vương suối tóc nhớ không vơi.
Một thời ngà ngọc, thời xuân thắm
Trở giấc vào Thu, mộng nửa vời.
Nguyễn Thị An Giang.
THU ĐIẾU
Thu mang nắng sớm lọc xanh trời
Thu gọi sương mờ đọng lá rơi
Thu nguyệt nghiêng mình soi cảnh thế
Thu phong xoã tóc trải tình đời
Thu hong khóm trúc mưa vừa tạnh
Thu nhuộm cánh đồng bão đã vơi
Thu nhắc tình đầu nơi xóm cũ
Thu đi biết có mấy ai vời
Liên Hương
THU BUỒN
Thu đến mây bay kéo thấp trời
Gió vờn quanh ngõ lá vàng rơi
Bóng chiều nghiêng ngã sầu giăng lối
Đường vắng quanh co nợ vướng đời
Người đã ra đi vui chẳng tới
Yêu đà vỡ nát xót nào vơi
Heo may lạnh thổi se lòng vội
Héo hắt tim đơn mộng nửa vời
Thanh Huy
THU
Thu đến tin vui rộn khắp trời
Thu là mộng của lá khô rơi
Thu gieo hạnh phúc xanh nguồn cội
Thu rót yêu thương thắm cõi đời
Thu tiếng hát nồng luôn tiếp nối
Thu ly rượu ngọt chẳng lưng vơi
Thu tia nắng ấm soi muôn lối
Thu của thơ văn đẹp tuyệt vời.
Thanh Huy
THU VỀ
Thu sang gió thoảng đượm hương trời
Thu đến mưa ngâu lã chã rơi
Thu gọi nguyệt về soi xóm vắng
Thu xua nắng hạ, rục xuân đời
Thu trao ân ái tình đôi lứa
Thu bảo duyên nồng chớ để vơi
Thu nhuộm sơn hà đa sắc thái
Thu khuyên ma túy nhớ đừng vời.
29/9/2011.
Tuyen45.
Thu Xưa
Mưa giăng phủ kín cả khung trời
Tí tách giọt buồn lặng lẽ rơi
Gợi lại lòng đau tình thế sự
Làm cho dạ xót nghiã nhân đời
Trăm năm hạnh phúc đà tan vỡ
Một kiếp sầu ưu khó thể vơi
Tưạ cưả bên song nhín ngõ vắng
Thu xưa... hẹn cũ ... giấc mơ vời
Sương Anh
NHỚ GỬI CHO AI …
Thu sang cuối bể nối chân trời
Trăm lá đỏ vàng lả tả rơi
Nhớ gửi cho ai theo bóng nhạn
Thương trao về bạn chút hương đời
Mây tràn tám hướng tình xuân héo
Gió thổi trăm chiều nghĩa bạn vơi
Mỏi mắt trông ra hình bóng cũ
Giờ sao biền biệt chốn xa vời.
Lá chờ rơi 29/09/11
MƯA THU
MƯA THU
Trăng Thu bàng bạc phủ lưng trời
Từng hạt mưa thu thánh thót rơi.
Hạt bám vào cây tha thiết nhớ.
Hạt vương trên lá xót xa đời
Hạt mang kỷ niệm tình say đắm
Hạt gợi niềm riêng nhớ chẳng vơi
Một thuở đầuThu anh hứa hẹn.
Giờ đây năm tháng đã xa vời.
Thảo Uyên
29-9-2011
THU
---*---
Thu về vàng úa cả bầu trời
Thu hỏi sao bàng lá rụng rơi
Thu bảo gái trai xây tổ ấm
Thu mừng cháu nhỏ mới chào đời
Thu đem trái ngọt dâng tiên tổ
Thu tặng hoa tươi nghĩa chẳng vơi
Thu đến nhà nhà mừng hạnh phúc
Thu đi tới chốn ánh trăng vời.
2/10/2011.
Tuyn45.
THU ĐÃ VỀ
Lá vàng bay phủ ngập chân trời
Em lặng người nhìn cánh lá rơi.
Nước mắt đoanh tròng thương tủi phận.
Nỗi lòng thổn thức xót xa đời.
Xuân trao câu hứa bao nồng thắm
Thu đến lời thề đã cạn vơi
Thu đã về nhuộm vàng sắc lá.
Tình yêu giã biệt vầy tay vời.
Trần Mạnh Hùng
10-03-2011
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.10.2011 11:11:00 bởi Trần Mạnh Hùng >
"Thơ là trừu tượng, tình cảm là hư cấu được cấu tạo rất vô tư trong hồn thơ
Nếu ý thơ đi quá mức giới hạn của tình cảm, đó là sự hồn nhiên của thơ, xin đừng giận, sự giận dữ làm mất đi vẻ đẹp của thơ".
Trần Mạnh Hùng