Chào Huyền Băng,
Cũng tạt qua nhà mấy lần mà Huyền Băng đều đi vắng, cứ tưởng là em bị ốm. Thật tình
cũng thấy nhơ nhớ... Hồi này anh rất thích viết thơ về HB, cho HB, mà lại là thơ yêu ! Thế
rồi anh muốn viết ngay về bài thơ " cứ tưởng là em bị ốm " ấy. Nhưng chiều qua đang thảo
bài thơ , bỗng đâu đâu một câu nói bay đến trong đầu rằng : thơ thẩn nhớ em... Thế là cái
chữ " thơ thẩn nhớ em " ấy lại cứ bám riết trong đầu, nó đòi được ra thơ - Anh vội vàng lại
phải xen kẽ viết tiếp một bài thơ nữa, không có thì nó bay đi mất !
Thế là một lúc anh làm hai bài thơ liền, chắc vẫn còn phải sửa lại một chút nữa cho nhụy
nhàng hơn ( anh sẽ trở lại sửa sau ), vì anh muốn in ngay để HB thơ thẩn đọc... và in cả vào
trong tuyển thơ ở bên Tác giả, Tác phẩm nữa. Thi sĩ cũng có hơi tung bút quá một chút...
Huyền Băng đừng trách cứ nhé (! ) Không viết thế thì thơ sẽ lại kém hay. Hi vọng có lúc
anh sẽ viết được cả những kiệt tác về HB - Và khi đó chắc rằng mai sau hậu thế sẽ còn phải
nhắc đến em đó !
CỨ TƯỞNG EM BỊ ỐM
Ở tận phương trời cứ tưởng em bị ốm
Anh buông xuống cuộc đời vài cánh hoa thơ
Mùa này Pa Ri chắc vẫn còn tuyết trắng
Gửi cho em một chút tình mơ...
Em đừng hỏi chàng thơ sao lãng mạn?
Người đàn bà nào có tuổi đâu em...
Ai bảo em lại làm hoa để cho người phải mến,
Anh lắng về phương em
như tiếng sóng biển đêm đêm.
Các chủ nghĩa vẫn đánh nhau ư ?
Thôi cũng mặc,
Ta chỉ biết ca cho tình yêu, hạnh phúc, hoà bình,
Em là cả bàu trời tuyệt đích
Dẫu chỉ giành cho anh một thoáng hương thầm.
Bản tình trong tim anh, em ơi !
Không bao giờ tắt nữa,
Không có cái riêng thì sao có cái chung
Đi giữa mênh mông ta kết nối với nhau
như những cuộc tình duyên thường tình nhỏ bé
Em đừng hỏi vì sao anh thương em?
Phạm Ngọc Thái
Hà Nội - cuối xuân Đinh Hợi
CHIỀU THƠ THẨN
NHỚ EM
Chiều thơ thẩn nghĩ về em chín mộng (*)
Mây vương xa rải lụa xuống tâm hồn
Ta là người ngoài hành tinh em nhỉ?
Chốn mông lung...
Phút tưởng nhớ lòng anh đà luyến ái.
Em vốn dĩ là một bông hoa dại
Dù giữa non ngàn
hay thành phố sáng nê-ông
Hương bay đi vấn vít cõi hồng trần
Anh, một cánh ong trời đơm hút nhụy.
Xin bồng bế em lên khỏi đất
Ta cùng bay em nhé, để lên tiên
Anh nhìn chiều , chiều đã hoá vô biên
Trông về phương em, em thành bông hoa trắng.
Và dẫu có cách xa vạn dặm
Vẫn rất gần em đó ! Chỉ gang tay,
Trái tim anh bay hay hồn của anh bay
Anh làm cây thông,
em có là biển sóng?
Cây thông anh giữa đời
hát bài ca tình yêu cuộc sống
Biển em ơi, lòng biển rộng vô cùng
Anh hôn lên làn sóng thẳm mênh mông
Mang khát vọng tới chân trời ngọc bích.
Anh ru em, anh ru em...
Biển xanh ơi tha thiết
Gió cuộc đời mang anh đến nơi em.
Phạm Ngọc Thái
( từ cố hương - tháng tư. 2007 )
(*) Anh dùng lại chữ " chín mộng" trong bài thơ Viết Cho Tuổi 17 của HB đó , nhưng hình như
trong hai bài thơ tuy cùng một chữ " chín mộng" nhưng nghĩa đã có khác nhau đôi chút
thì phải ? HB có thấy thế không?
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.04.2007 13:34:57 bởi Nhatho_PhamNgocThai >