Cám ơn TMH đã ghé qua và chỉ điểm, nhưng nếu HB sửa theo ý MH thì sẽ sai đi cái tâm tình của người tâm sự. Bạn chúng ta tâm sự rằng:
Ngày xưa bạn có một người yêu, hai người thường hẹn hò, vui đùa trên thảm cỏ hồ Xuân Hương. Nàng, một con gái hiền dịu dễ thương, rất dễ thương. Nhưng, hồng nhan bạc mệnh, nàng đã ra đi về cõi xa xăm và để lại bạn chúng ta thui thủi một mình...
Một buổi sáng bên ly cà phê đắng, bên quán vắng cạnh bờ hồ, bạn chúng ta trầm ngâm và nhớ lại người xưa, và trong nỗi nhớ mơ màng như đâu đó bóng hình nàng còn trên thảm cỏ...
HB đã cho tiếng chuông nhà thờ (con gà) vang lên làm chàng tỉnh giấc mộng, một giấc mộng thường, một giấc mộng rất bình thường mà bất cứ ai yêu và mất người yêu đều mơ màng nghĩ đến dù biết giấc mộng đấy không bao giờ trở thành sự thật.
Bạn chúng ta đã đến, quỳ bên mộ nàng và khóc thật sự chớ không phải khóc thầm, vì tình cao cả, vì tình yêu trong sáng không có gì phải che dấu...
Đấy là nội dung lời tâm sự, nên HB mạn phép giữ lại ý của mình trong bài thơ Vấn Vương.
Vấn vương
Mênh mông sương sớm mặt hồ “Hương”.
Gió lạnh se se buốt lạ thường
Thảm cỏ vẫn xanh bên quãng vắng
Vấn vương đâu đó bóng người thương
Mười năm cách biệt ôi là nhớ !
Một khắc tao phùng dạ những tương . . .
Tiếng chuông buối sáng vang đâu đó,
Sực tỉnh hồn tôi giấc mộng thường …
Vừng đông ló dạng rọi hồ Hương .
Quán vắng miên man đếm nhớ thương.
Thấp thoáng như ai đùa ngọn cỏ,
Ngỡ người năm cũ vẫn tơ vương
Nhưng không em đã còn đâu nữa!
Biền biệt hồn tan theo khói sương
Lối cũ lần về bên mộ lạnh
Bên nàng. qùy xuống thắp tuần hương.
(thương người con gái bạc mệnh).
HB
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.04.2006 13:15:57 bởi Huyền Băng >