Không Ai Hiền Cũng Chẳng Ai Dữ Luôn Mãi
Ở trần thế, cõi đời luôn thay đổi
Bờ lở ra nước cuốn đất phù sa
Người đổi thay, lúc hiền dữ mặn mà
Đâu thể mãi tròn vo như cục đất
Anh thú nhận chỉ có lòng chân thật
Lời chân thành xuất phát tự trái tim
Từ lâu rồi anh đã chớm yêu em
Hồn thanh khiết dịu dàng như sương sớm
Nếu một mai có chuyện gì em ốm
Chẳng gặp nhau chắc buồn nhuộm không gian
Anh làm thơ thương nhớ tựa tên gàn
Trời u ám, hồn thơ thêm ảm đạm
Đã viết thế, đã viết rằng chẳng dám
Mối tình yêu can đảm viết mông lung
Ở quanh đây giữa thế giới vô cùng
Có kẻ nhớ thương vô cùng cô bé
Làm sao mãi em vẫn còn như thế?
Cứ dịu hiền như bồ tát quan âm
Cứ lặng yên nhã nhặn vẻ thâm trầm
Cuộc sống dữ hiền hung tùy lúc đó
Nguyên Đỗ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.07.2009 12:50:23 bởi Nguyên Đỗ >