:: TÂM ::

Thay đổi trang: << < 313233 > >> | Trang 32 của 35 trang, bài viết từ 931 đến 960 trên tổng số 1033 bài trong đề mục
Tác giả Bài
Viet duong nhan
  • Số bài : 6666
  • Điểm: 4
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 25.10.2004
  • Nơi: Suối Yêu Thương
::: TÂM ::: - 01.01.2011 09:41:27
0

Trích đoạn: HRPT



KÍNH CHÚC
NƯƠNG NƯƠNG DỄ THƯƠNG
MỘT MÙA XUÂN NHƯ Ý





Cám ơn HRPT ghé chúc Tết DL.
7_NN cũng T. & gia đình năm mới vui khoẻ & nhiều may mắn.





duonglam
  • Số bài : 2032
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 31.08.2010
RE: ::: TÂM ::: - 03.01.2011 04:43:37
0


                        CHÚC MỪNG NĂM MỚI TÂN MÃO
                                             2011


 
                                     Cọp Nhường Mèo Đến Quá Oai Linh,
                                     Kính chúc năm châu hưởng thái bình.
                                     Xứ Mẹ Quê Nhà  đầm ấm nghĩa
                                     Tha Hương Đất Khách thiết tha tình.
                                     Giai nhân tao ngộ đời hoa gấm,
                                     Tài tử tương phùng mộng đẹp xinh .
                                     THƯ QUÁN VN muôn tuổi thọ,
                                     Lừng Danh bốn biển nước non mình.
 
                                                          Dương Lam
 



Viet duong nhan
  • Số bài : 6666
  • Điểm: 4
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 25.10.2004
  • Nơi: Suối Yêu Thương
::: TÂM ::: - 03.01.2011 09:22:50
0

Trích đoạn: duonglam



                        CHÚC MỪNG NĂM MỚI TÂN MÃO
                                             2011


 
                                     Cọp Nhường Mèo Đến Quá Oai Linh,
                                     Kính chúc năm châu hưởng thái bình.
                                     Xứ Mẹ Quê Nhà  đầm ấm nghĩa
                                     Tha Hương Đất Khách thiết tha tình.
                                     Giai nhân tao ngộ đời hoa gấm,
                                     Tài tử tương phùng mộng đẹp xinh .
                                     THƯ QUÁN VN muôn tuổi thọ,
                                     Lừng Danh bốn biển nước non mình.
 
                                                          Dương Lam
 



Cám ơn anh DL ghé chúc Tết Tân Mão sớm. Với bài thơ ĐL ý nghĩa thật đẹp.
Xin lỗi anh, Vdn không biết hoạ lại. Cho thiếu nợ tới kiếp sau ráng trả nha !
Kính chúc anh luôn an vui & hồn thơ lai láng.
Trân kính
vdn


Repost cho vui...
Xuân Đã Đến...



Xuân đã đến rồi các bạn ơi !
Tung tăng vạt nắng tỏa khung trời
Líu lo én nhạn đang bay lượn
Lú nhú cây cành đâm đọt chồi
Thơ dệt đôi vần gieo rắc thả
Bút từ vài nét viết chưa ngơi
Mấy lời ước mới cùng vui chúc
Bay đến vườn Xuân chào mọi người.

VDN
(thơ Cóc con)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.01.2011 09:23:55 bởi Viet duong nhan >

Nguyen Thi An Giang
  • Số bài : 1327
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 26.02.2006
  • Nơi: Nghe An Giang nói- "Khúc Tình Ca"
RE: ::: TÂM ::: - 19.01.2011 12:24:22
0
Thân chúc TỶ VIỆT DƯƠNG NHÂN
Một năm an khang và thịnh vượng
Nguyễn Thị An Giang




An Giang
Tôi yêu quê tôi yêu mái tranh nghèo tả tơi
Nhạc Phạm Duy
http://diendan.vnthuquan.net/tm.aspx?m=187241 (lưu)
http://diendan.vnthuquan.net/tm.aspx?m=130073&mpage=7&key=𮂈 (chính)

Viet duong nhan
  • Số bài : 6666
  • Điểm: 4
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 25.10.2004
  • Nơi: Suối Yêu Thương
::: MỪNG XUÂN TÂN MÃO ::: - 19.01.2011 21:34:18
0

Cám ơn AG ghé chúc TẾT

MỪNG XUÂN TÂN MÃO
Vdn mến chúc NTAnGiang & gia đình một năm mới
AN KHANG THỊNH VƯỢNG



Viet duong nhan
  • Số bài : 6666
  • Điểm: 4
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 25.10.2004
  • Nơi: Suối Yêu Thương
::: TÂM ::: - 20.01.2011 00:17:46
0
Nhọc công tìm khắp đông tây
Nào hay hạnh phúc ở ngay tâm mình
 
Trích Tập-san Phật-Học Tịnh-Quang Canada 15
(Tết Tân Mão 2011)
*

Hạnh Phúc Ở Đâu
 
Thích-Chân-Tuệ
 

Trước khi phát tâm tu học, con người cứ tưởng Phật pháp chỉ ở trong kinh điển, chỉ ở nơi niết bàn, hay ở cõi Phật và chỉ dành cho các nhà sư trong chùa chiền, tự viện.
 
Không ngờ Phật pháp ở khắp thế gian. Phật pháp ở tại thế gian. Sống trong thế gian, nhận được Phật pháp, đó mới là niềm an lạc và hạnh phúc chân thật nhất.
Hạnh phúc không có ở bên ngoài, không có ở địa phương nào, không có ở thành phố lớn hay thị xã nhỏ, dù nơi đó giàu sang hay đang phát triển, không có ở Việt Nam, không có ở Hoa kỳ, Canada, Âu châu hay Úc châu.
 
Hạnh phúc không có trong nhà, không có trong chợ, không có trong chùa.
 
Hạnh phúc ở trong tâm của mỗi người. Khi thân tâm an lạc, con người hưởng được hạnh phúc chân thật. Đó chính là niềm mơ ước của con người. Đó chính là câu chúc nhau chân thật nhất, trang nghiêm nhất. Chúc các bạn thân tâm an lạc.
 
Khi nào thân của con người được bình an?
 
Thân của con người được bình an là khi con người đang hưởng phước.
 
Nghĩa là: con người đầy đủ mắt tai mũi lưỡi, tứ chi lành lặn, không bệnh tật, được ăn no, mặc ấm, sống nơi an ninh, không gặp bất trắc, hiểm nguy.
Khi nào tâm của con người được hỷ lạc?
 
Tâm của con người được hỷ lạc là khi con người đang hưởng phước. Nghĩa là: con người được an nhiên tự tại trong cuộc sống, không bị sợ hãi bởi các lời hăm he, hù dọa, gạt gẫm của các tà sư, không lạc vào tà đạo, mê tín dị đoan, không bị tà kiến trói buộc, tà pháp sai sử. Tâm của con người được hỷ lạc nhất là khi con người sống đời tri túc, biết đủ, tri nhàn, biết thư giản, không còn tâm tham lam, sân hận và si mê.
 
Thân được bình an, tâm được hỷ lạc, không do lời cầu nguyện, hay chúc tụng, không do ơn trên, thánh thần thiên địa ban cho. Bởi lẽ, tại sao trời lại ban cho người này, không ban cho người kia, không ban cho tất cả mọi người? Thực ra, thân tâm an lạc có được, chính là phước báu, là công đức và phước đức, tạo nên do sự tu tâm dưỡng tánh của chính bản thân.
 
Có sáu phương cách để tạo nên phước báu, đó là: bố thí, trì giới, nhẫn nhịn, tinh tấn, thiền định và trí tuệ. Trong kinh sách, gọi đó là  Lục Độ Ba La Mật.
 
Thực hành bố thí, tâm con người hoan hỷ, bớt tham lam, ích kỷ, nhỏ nhen. Phước báu vô lượng.  
 
Thực hành trì giới, 5 giới căn bản, 10 giới thiện, 250 hay 348 giới xuất gia, tâm con người bớt loạn động, được an tịnh, nhứt tâm. Phước báu vô lượng.
 
Thực hành nhẫn nhịn, nhẫn mà không thấy nhục, nhịn mà không thấy thiệt, tâm con người từ bi hơn, khoan dung, độ lượng hơn.  Phước báu vô lượng.
 
Thực hành tinh tấn, làm việc phước thiện, cứu người giúp đời không mệt mỏi, tâm con người an vui hơn khi thấy người khác an vui. Phước báu vô lượng.
 
Thực hành thiền định, tức giữ được sự bình tĩnh thản nhiên trong cuộc sống, tâm con người dễ dàng hỷ xả, không sân hận, không kích động; hành động, lời nói và ý nghĩ thảy đều thanh tịnh. Phước báu vô lượng.
 
Thực hành trí tuệ là bước cuối cùng, tâm con người sáng suốt, giác ngộ chân lý, giải thoát phiền não khổ đau trong sanh tử luân hồi. Đây chính là cứu cánh tột cùng của đạo Phật. Phước báu vô lượng.
 
Phước báu vô lượng tức là hạnh phúc vô biên.
 
Sách có câu:
 
Thứ nhứt thì tu tại gia,
Thứ nhì tu chợ,
thứ ba tu chùa.
 
Người tu tại gia thực hành lục độ, tất được phước báu, rốt ráo sẽ được thân an tâm lạc, đó không còn là lời chúc tụng suông nữa. Đó chính là sự thực.
 
Người tu tại gia, cũng phải ra chợ, tiếp xúc với đời, không tránh khỏi. Người tu tại chợ thực hành lục độ, cũng được thân an, tâm lạc, không nghi. Đó chính là sự thực.
 
Người tu tại gia có lúc đến chùa, hoặc phát tâm xuất gia, thực hành lục độ, nhất định được thân an tâm lạc. Đó chính là sự thực.
 
Tất cả đều do tâm tạo. Tâm tạo được an lạc hạnh phúc, nếu trong cuộc sống, con người biết thực hành lục độ. Con người đã có an lạc hạnh phúc trong tâm, dù sống bất cứ ở nơi nào trên thế gian, trong bất cứ hoàn cảnh nào, trong bất cứ thời đại nào, cũng cảm nhận được thân tâm an lạc.
 
Ngược lại, tâm tánh xấu xa, ích kỷ, nhỏ nhen, ganh tị, đố kỵ, hiềm khích, thù hận, cuồng tín, dù sống tại gia, tại chợ hay tại chùa, dù sống bất cứ nơi nào trên trái đất, con người cũng cảm thấy phiền não và khổ đau, không sao tránh khỏi.
 
Tóm lại, con người biết tu tập, nên quán xét tâm tánh chính mình, cố gắng tu tâm dưỡng tánh. Khi tâm tánh con người sáng suốt, chân chánh và thanh tịnh, không cần lập nguyện, cũng được vãng sanh tịnh độ. Sống hạnh phúc, chết bình an. Nhất thiết duy tâm tạo, chính là nghĩa đó vậy. []
 
Suốt đời tìm khắp đông tây
Ai hay hạnh phúc ở ngay tâm mình
 
Tỳ-Khưu Thích-Chân-Tuệ
Chủ-Nhiệm PHẬT-HỌC TỊNH-QUANG CANADA
108 - 123 Railroad St.,
Brampton, ON, L6X-1G9.
Tel: 647-828-1016
Email: cutranlacdao@yahoo.com

SuongAnh
  • Số bài : 7191
  • Điểm: 7
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 23.05.2007
RE: ::: TÂM ::: - 20.01.2011 03:58:56
0
 
XUÂN TRONG NÉT ĐẸP CUẢ NGƯỜI TU
Tác giả :Tỳ Kheo Ni Thích Nữ CHÂN LIỄU
 
 
 



 
 
Cô Bảy ui... có bài viết này con thấy hay hay nên đọc và xin gởi đến Cô thay lời cầu chúc Cô thân tâm luôn mãi được bình an nha. Chúc Cô sang năm mới Vui hơn, Khoẻ hơn, và An Lạc hơn nha.

Viet duong nhan
  • Số bài : 6666
  • Điểm: 4
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 25.10.2004
  • Nơi: Suối Yêu Thương
::: TÂM ::: - 20.01.2011 04:21:46
0


 
XUÂN TRONG NÉT ĐẸP CUẢ NGƯỜI TU
Tác giả :Tỳ Kheo Ni Thích Nữ CHÂN LIỄU
 
 
 
 
Cô Bảy ui... có bài viết này con thấy hay hay nên đọc và xin gởi đến Cô thay lời cầu chúc Cô thân tâm luôn mãi được bình an nha. Chúc Cô sang năm mới Vui hơn, Khoẻ hơn, và An Lạc hơn nha.

***

Cám ơn SA nhiều bài này + thêm giọng đọc của SA càng hay thêm.
7 cũng chúc SA & gia đình đón Giao Thừa năm Tân Mão thật vui vẻ AN KHANG THỊNH VƯỢNG.





Viet duong nhan
  • Số bài : 6666
  • Điểm: 4
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 25.10.2004
  • Nơi: Suối Yêu Thương
::: :: Phủi Bụi Trừ Dơ :: ::: - 25.01.2011 20:34:44
0

Bát Nhã Tâm Kinh

"Bát Nhã Tâm Kinh" nhật nhật trì
Xin xóa tan 2 chữ "tình si".
"Phủi Bụi Trừ Dơ" trong tâm trí
Thoạt nhiên "Đốn Ngộ" thật diệu kỳ...

vdn_Diệu Thi
(repost)
Hello !

"LAU" chùi phủi cho bóng láng... rồi lơ đểnh ỷ y "BỤI" đóng lại dầy 5, 7 tấc - thành ra cứ bị (mây) "VÔ MINH" che khuất đều chi

@ Bồ Tát A La Hán Chu Lỵ "Phật và Thánh Chúng" - Phật bắt Chu Lỵ quét dọn .. và học thuộc lòng một câu Kệ 4 chữ
:: Phủi Bụi Trừ Dơ :: Chu Ly học 6 năm rưỡi mới thuộc lòng liền hiểu nên hốt nhiên "Đại Ngộ" ...


ST >> "kimcang

07-08-2009, 04:20 AM
Bạn Trí, những người không biết chữ, mà một lòng với Phật Pháp, thì không thể chứng tam muội được sao? Đạo hữu còn nhớ câu truyện về Suddhi panthaka trong kinh điển của đức Phật, sinh ra dốt nát, không học thuộc nổi một câu kinh nào. Đức Phật thương xót, trao cho ông cái chổi và bảo ông phủi bụi. Mỗi lần phủi thì nói câu kệ:
"phủi bụi, trừ dơ". Về sau, ông đã chứng quả.

Sự Chứng Quả Của Vị A La Hán Này Không Phải Là Do Niệm Cái Câu "Chổi Quét Đâu" Mà Chính Là Do Sức Thiền Quán.

Bài Của HT Tuyên Hóa Giảng Vốn Là Để Nói Về Sự Tín Tâm Nơi Tam Bảo Mà Sanh Ra Ứng Nghiệm Chứ Không Phải Là Vì Niệm Sai Mà Vẫn Có Linh Ứng.

Nếu Một Người Niệm ABCDE Hằng Ngày Thay Vì Là Niệm Đà Phật Thì Có Được Vãng Sanh Hay Không?

Nếu Mà Niệm Cái Gì Cũng Giống Niệm Phật Niệm Chú Thì Ngoại Đạo Lẽ Ra Cũng Đắc Đạo Hết.

Riêng Về Bài Giảg Của HT Tuyên Hóa Thì Là Dịch Ra Từ Tiếng Hoa Chứ HT Tuyên Hóa Không Biết Tiếng Việt.

Nói Chứng Tam Muội Trong Phật Pháp Có Ý Nghĩa Sâu Xa Lắm Chứ Không Phải Là Đơn Giản Là Có Chút Ít Thần Thông Mà Gọi Là Chứng Tam Muội.

Nếu Nói Tam Muội Theo Nghĩa Thế Gian Thì Các Ngoại Đạo Tu Chứng 4 Bật Thiền Đều Chứng Tam Muội (Samadhi)

Như Trong Tịnh Độ Nói Niệm Phật Tam Muội Như Trong Các Kinh Tịnh Độ Nói Thì Rất Ít Có Ai Mà Chứng Được."

>> Nguồn

Viet duong nhan
  • Số bài : 6666
  • Điểm: 4
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 25.10.2004
  • Nơi: Suối Yêu Thương
::: TÂM ::: - 28.01.2011 03:20:41
0
Đôi mắt mệt phải nghỉ ngơi vài tuần.
Chúc tất cả vui vẻ đón mừng năm mới
Bình An Hạnh Phúc Tài Lộc Tho Như Ý.






Nguyen Thi An Giang
  • Số bài : 1327
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 26.02.2006
  • Nơi: Nghe An Giang nói- "Khúc Tình Ca"
RE: ::: TÂM ::: - 31.01.2011 00:26:04
0
ÐỐT PHÁO MỪNG XUÂN

Xin click vào link dưới để nghe bài hát Chúc Tết 

 
http://www.oldcottage.net/slideshows/dotphao/tet2.html


An Giang
Tôi yêu quê tôi yêu mái tranh nghèo tả tơi
Nhạc Phạm Duy
http://diendan.vnthuquan.net/tm.aspx?m=187241 (lưu)
http://diendan.vnthuquan.net/tm.aspx?m=130073&mpage=7&key=𮂈 (chính)

Viet duong nhan
  • Số bài : 6666
  • Điểm: 4
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 25.10.2004
  • Nơi: Suối Yêu Thương
::: TÂM ::: - 31.01.2011 01:28:36
0
Trích đoạn: Nguyen Thi An Giang

ÐỐT PHÁO MỪNG XUÂN

Xin click vào link dưới để nghe bài hát Chúc Tết 

 
http://www.oldcottage.net/slideshows/dotphao/tet2.html



****************************************
Chân thành cám ơn NT An Giang
Chúc AG & gia đình vui vẻ đón mừng năm mới
AN KHANG THỊNH VƯỢNG
VẠN SỰ NHƯ Ý

<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.01.2011 01:30:51 bởi Viet duong nhan >

LuânTâm
  • Số bài : 6315
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 21.10.2009
RE: ::: TÂM ::: - 03.02.2011 01:37:43
0
Xin trân quý thân kính chúc Chị Bảy cùng toàn thể quý quyến Tân Xuân & Năm Mới Tân Mão được thật sự an khang thịnh vượng sum hợp đầm ấm hạnh phúc tốt đẹp tuyệt vời như ý nguyện thân tâm an lạc mãi mãi nha !
Thư bất tận ngôn.Rất trân quý trân trọng đặc biệt.
MD.02/02/11 L
T.


Ho


TẾT VIỆT DƯƠNG NHÂN
(Thân quý tặng Việt Dương Nhân)

Tết quá thương xa Tết nhớ gần
Tết trời Tết đất Tết song thân
Tết tình Tết nghiã hương lưả Tết
Tết nước Tết nhà Việt Dương Nhân....

MD.02/02/11
(Tức ngày 30 tháng Chạp năm Canh Dần)
LuânTâm
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.02.2011 00:29:32 bởi LuânTâm >

Viet duong nhan
  • Số bài : 6666
  • Điểm: 4
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 25.10.2004
  • Nơi: Suối Yêu Thương
::: TÂM ::: - 03.02.2011 04:49:38
0

Trích đoạn: LuânTâm

Xin trân quý thân kính chúc Chị Bảy cùng toàn thể quý quyến Tân Xuân & Năm Mới Tân Mão được thật sự an khang thịnh vượng sum hợp đầm ấm hạnh phúc tốt đẹp tuyệt vời như ý nguyện thân tâm an lạc mãi mãi nha !
Thư bất tận ngôn.Rất trân quý trân trọng đặc biệt.
MD.02/02/11 L
T.

TẾT VIỆT DƯƠNG NHÂN
(Thân quý tặng Việt Dương Nhân)

Tết quá thương xa Tết nhớ gần
Tết trời Tết đất Tết song thân
Tết tình Tết nghiã hương lưả Tết
Tết nước Tết nhà Việt Dương Nhân....

MD.02/02/11
(Tức ngày 30 tháng Chạp năm Canh Dần)
LuânTâm


Chân thành cám ơn Anh Luân tâm ghé chúc TẾT và tặng VDN bài thơ TẾT thật ý nghĩa.
Kính chúc Anh & gia đình một năm mới AN KHANG THỊNH VƯỢNG & VẠN SỰ NHƯ Ý.
Thân mến
vdn


Viet duong nhan
  • Số bài : 6666
  • Điểm: 4
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 25.10.2004
  • Nơi: Suối Yêu Thương
::: Tạc Dạ Nhất Chi Mai ::: - 03.02.2011 05:00:00
0
Tạc Dạ Nhất Chi Mai
Nguyên Giác



"Đêm Trước Một Cành Mai" là một bài thơ thường được nhắc nhở tới mỗi khi người ta nói đến dòng văn học Thiền. Đó là một bài thơ có vẻ như dễ hiểu và có tính chỉ thẳng (trực chỉ) nên đã được nhiều người dịch và giải thích ở nhiều sách khác nhau. Tính bí hiểm mơ mơ hồ hồ thường có của thơ Thiền như dường bị loại trừ ở đây. Bài này được viết ra cũng để góp thêm vào những lời chú giải đó nhân mùa Xuân sắp đến, nếu may mắn không ngoài ý Tổ thì xin là thêm một cành mai cúng Phật.
Ở trên, ta có nói đến cái gọi là dòng văn học Thiền. Cách chỉ danh này không chính xác lắm. Bởi vì các Thiền sư thường không ưa làm thơ và khi làm thơ trong dịp nào đấy thì lại không cố tâm. Mọi chuyện cứ như là hoa bay gió thổi. Thậm chí, có vị còn cấm đoán đệ tử tất cả những gì có tính xảo điệu, như Thiền sư Lâm Tế trong lời thị chúng "... các ngươi ỷ giỏi nói thì ta bóp họng, các ngươi ỷ giỏi làm thì ta bẻ tay..." như dường muốn đệ tử phải là cái gì vụng về nhất. Thơ ngây nhất. Đó là nếu hiểu thơ như là một nỗ lực có tính xảo điệu mô tả tư tưởng và tình cảm thông qua ngôn ngữ, hay là nghệ thuật của một hệ thống tư tưởng biểu tượng. Trong khi đó, các "tư tưởng" của Thiền phải đi thẳng, không qua một hệ thống tư tưởng biểu tượng nào hết.
Thơ của các Thiền sư đều làm từ vô tâm. Thoắt nhiên nó đến, thoắt nhiên nó đi, như trăng đáy nước, như hoa lồng gương. Nói thoắt nhiên cũng không trúng, vì đọc thơ của các Tổ, ta thấy tất cả đều chỉ vào một điều, một cái thấy duy nhất. Nhưng nói không thoắt nhiên cũng không trúng vì những lời thơ đó đều chỉ rằng, các vị đã đưa mắt nhìn đâu trong thế giới cũng chỉ thấy Nó, thấy khuôn mặt thật đó, cái Vô Vị Chân Nhân đó, cái bản lai diện mục đó. Những dòng thơ Thiền được lưu truyền đó đều đứng ngoài cái thoắt-nhiên và cái không-thoắt-nhiên, ngoài cái vô-tâm và cái cố-tâm.
Vấn đề sẽ là cái gì ở ngoài cái cố-tâm và cái vô-tâm, cái đã đưa đến những dòng thơ Thiền hiếm hoi đó?
Sự hiếm hoi của thơ Thiền cũng không phải vì truyền thống "bất lập văn tự." Mặc dù coi thường ngôn ngữ biểu tượng, nhiều vị đã để lại biết bao nhiêu là luận giải, kinh sám. Và bên đó cũng là biết bao nhiêu thơ, hay những dòng văn đẹp như thơ và có khi là đẹp hơn thơ. Thí dụ như Tổ Huyền Giác để lại tập "Chứng Đạo Ca," Tổ Tăng Xán để lại "Tín Tâm Minh."
Như vậy, sự hiếm hoi của Thơ Thiền phải là, Cái Kia, chính là cái khó dùng lời để nói. Cái Kia, chính là cái đã khai sinh những dòng Thơ Thiền, và ngược lại, để gọi được là Thơ Thiền thì tất cả những lời lời chữ chữ đó đều phải chỉ thẳng vào Cái Kia. Cái Kia, chính là cái ở ngoài (chữ ở ngoài không trúng, mà nói ở trong cũng sai) cái cố-tâm và vô-tâm.
Mặc dù, có Tổ đã từ bi nói, bước thành tựu của Thiền giả phải là Vô Tâm Thị Đạo, vô tâm chính là Đạo vậy. Lời đó cũng chỉ mới là phương tiện thiện xảo, vì các Tổ khác đã nói mãnh liệt hơn, đẩy xa hơn và chỉ rõ hơn. Thí dụ, vua Trần Nhân Tông, một Tổ của dòng Trúc Lâm, có thơ là:

Vô tâm do cách nhất trùng quan
(Vô tâm vẫn còn cách cả một ải quan với giác ngộ)

Như vậy, để được công nhận là Thơ Thiền, nếu không đi từ Cái Thấy Kia , chúng ta sẽ vơ thêm một mớ hỗn tạp của thi ca nhập-nhằng-Thiền từ các năm 1960 tới giờ. Điều này đâu có khác gì chỉ thấy mình là bọt sóng mà cứ gọi mình là đại dương.
Từ phân giải trên, ta sẽ nhìn vào thế giới sai biệt và vô sai biệt trong bài thơ hoa mai của Thiền Sư Mãn Giác:

Xuân khứ bách hoa lạc
Xuân đáo bách hoa khai
Sự trục nhãn tiền quá
Lão tùng đầu thượng lai
Mạc vị xuân tàn hoa lạc tận
Đình tiền tạc dạ nhất chi mai.

Bản dịch của Thượng Tọa Thanh Từ trong tập Xuân Trong Cửa Thiền:

Xuân đi trăm hoa rụng
Xuân đến trăm hoa cười
Trước mắt việc đi mãi
Trên đầu già đến rồi
Chớ bảo xuân tàn hoa rụng hết
Đêm qua, sân trước một cành mai.

Xuân nằm trong dòng vận hành bốn nhịp của thời gian, Xuân Hạ Thu Đông. Là bước chân dịu dàng nhưng nghiệt ngã, mang theo hơi ấm và làn gió mát, đồng thời cũng giẫm khẽ và nghiền nát từ từ tất cả những thành hoại của trần gian.
Tất cả các pháp thế gian (ở đây là trăm hoa) đều bị chi phối bởi bước chân của mùa Xuân, nói lên lẽ vô thường của vạn pháp. Khi mùa Xuân đến, trăm hoa đều nở, không gì cưỡng lại được. Khi mùa Xuân đi, trăm hoa đều tàn, không gì cưỡng lại được. Tất cả các pháp thế gian đều mang tính sinh diệt trong nó. Ngay chính sự hiện diện của mùa Xuân cũng là một pháp thế gian, nên cũng là một pháp sinh diệt.
Nhưng không phải vì có mùa Xuân thì trăm hoa đua nở, hoặc ngược lại, vì trăm hoa đua nở nên có mùa Xuân. Trong nghĩa đầu, tất cả pháp thế gian đều là pháp sinh diệt nên phải thuận theo pháp duyên sinh. Trong nghĩa sau, trong hoa đã có Xuân, trong Xuân đã có hoa, tất cả đều trùng trùng duyên khởi trong một pháp giới đan chặt vào nhau. Nhìn hoa thấy Xuân và nhìn Xuân thấy hoa. Đẩy thêm một bước, nhìn vạn pháp (hoa và Xuân hay là Sắc) thấy được định luật (trùng trùng duyên khởi trong Tánh Không) và thấu thoát định luật thì thấy rõ dòng sinh diệt ảo mộng của vạn pháp trong một pháp giới, Sự-Lý dung thông, Sắc với Không vẫn như là một mà không là một, vẫn như không là một mà là một.

Trước mắt việc đi mãi
Trên đầu già đến rồi

Sau khi nhìn cảnh, tới đây nhìn lại người.Cảnh (hoa và Xuân) và người (cái già đến trên đầu) cũng đều là những pháp vô thường, pháp sinh diệt, pháp thế gian. Nói đến cảnh rồi nói người là để nhấn mạnh hơn tính sinh diệt của vạn pháp, để chỉ thẳng tính có sinh có diệt của các pháp thế gian.
Phải mở một ngoặc đơn để nói rằng chữ cảnh và người ở đây không cùng một nghĩa với chữ cảnh và nhân trong Tứ Liệu Giản của Sư Lâm Tế, nếu hiểu chữ cảnh và nhân của Sư trong nghĩa đơn giản nhất (và có phần không chính xác) là đối tượng của tâm và tâm.
Nhìn Xuân đi, Xuân đến, trăm hoa rơi, trăm hoa nở, thấy việc bay qua đi trước mắt, ngó lại mình thì tóc cũng bạc trắng xóa tự thuở nào. Trăm hoa với mình, mình với trăm hoa nào có khác gì nhau trong dòng sinh diệt, vẫn cùng chia xẻ một nhịp vô thường của các pháp diệt.
Nhưng giữa dòng sinh diệt vô thường ấy vẫn có:

Chớ bảo xuân tàn hoa rụng hết
Đêm qua, sân trước một cành mai.

Đừng nói rằng Xuân đi, hoa đã rơi hết cả. Bởi vì đêm qua ở sân trước vẫn còn một cành mai hiện diện, mặc cho xuân đi và trăm hoa tàn, mặc cho việc trôi qua và tóc bạc đến. Vẫn còn một cái gì đó vững vàng mặc cho bao giông bão đầy trời, mà mong manh và lung linh dịu dàng để gọi là một cành mai.
Chữ đêm qua (tạc dạ) ý để nói, sự có mặt của cành mai này vượt qua sự tàn phá của thời gian. Nó là cái gì mang tính kiên cố, bất khả hoại của Kim Cương. Và khi nói đêm qua cũng có nghĩa muốn nói là cả đêm nay và đêm mai, không bị ảnh hưởng chút nào bởi cái gọi là phạm trù tiên nghiệm thời gian cả. Nó hoàn toàn không mang tính vô thường, tính sinh diệt của các pháp thế gian. Cành mai này là một pháp vô sinh diệt, một pháp xuất thế gian. Thiền Sư đã đưa mắt nhìn tất cả các pháp sinh diệt, các pháp thế gian (xuân đi, hoa tàn, việc qua, tóc trắng) mà vẫn nhìn thấy một pháp vô sinh diệt, một pháp xuất thế gian (cành mai với tính bất hoại).
Cũng nên mở thêm một ngoặc đơn chỗ này. Hình ảnh đêm qua (tạc dạ) ở trong nhà Phật thường được sử dụng trong hai nghĩa khác nhau. Nghĩa đầu tiên như vừa nói, và ứng dụng trong bài thơ này, hàm cả nghĩa đêm nay và đêm mai, theo mạch văn được diễn dịch. Nghĩa thứ hai sẽ mang ý khác hơn như trong câu:

Sinh tử Niết Bàn do như tạc mộng.
(Sinh tử và Niết Bàn đã như giấc mộng đêm qua.)
Kinh Viên Giác - Chương Phổ Nhãn.

Ngay khi vừa giác ngộ thì thấy được, chuyện Sinh tử và Niết bàn chỉ như giấc mộng đêm qua. Chữ đêm (dạ) không có trong câu vừa dẫn, nhưng được hiểu ngầm, ám chỉ những vô lượng kiếp trôi lăn trong vô minh, chập chờn giữa cõi tử sinh, mong cầu đến bến bờ giác ngộ (Niết bàn), thực sự cũng chỉ là giấc mộng đêm qua (tạc mộng). Đó là chuyện đã qua và không còn nữa, không bao giờ còn nữa, khi Trí Huệ Bát Nhã đã bừng lên. Trong cái thấy của Trí Huệ Phật trong giây phút giác ngộ đó, sẽ thấy không có cõi sinh tử nào phải vượt qua, không có một Niết Bàn nào phải tìm đến. Xin đóng ngoặc đơn.
Chữ sân trước (đình tiền) mô tả một khoảng không gian nơi cành mai chiếm ngụ. Bất kỳ một hiện tượng nào, hoặc một tư tưởng nào, khi xuất hiện cũng ở trong một thời gian và không gian nào đó. Sau khi nói đến đêm qua nay nói thêm là ở sân trước.
Hình ảnh sân trước ẩn tàng hình ảnh đất tâm trong chữ Tâm Địa. Có thể gợi nhớ, Thiền Tông còn một tên gọi khác là Tâm Địa Pháp Môn. Thật sự đã có nhiều tên gọi khác nhau cho Thiền, thí dụ như Thiền có tên tắt là Tông để phân biệt với tất cả các pháp khác dựa vào giáo điển để tu là Giáo; hoặc gọi rõ ràng hơn là Tâm Tông để nói đây là pháp môn chỉ nhìn vào Tâm để thấy được Tính. Cách gọi đất tâm trong chữ Tâm Địa Pháp Môn còn chỉ rõ ràng hơn nữa (chữ Tâm ở đây có nghĩa khá phức tạp là, khi chưa ngộ thì Tâm là Tướng, thường dụ như người thợ vẽ, khi ngộ rồi thì Tâm là Tính, Tâm Tính đồng nhất - Sử dụng chữ đồng nhất ở đây dễ bị ngộ nhận, nhưng khó dùng chữ khác chính xác hơn), cho ta hình dung Tâm của kẻ giác ngộ sẽ bằng phẳng và bền vững như mặt đất, dù tất cả rác rưởi trần gian (nói rõ hơn, biết là vọng thì vọng tự trừ, biết niệm khởi thì niệm tự ngưng) ném vào cũng không làm lay động hoặc dơ đi được (nghĩa gần nhất).
Có nhiều hình ảnh trong Thiền thường được dùng để dụ cho Tâm, như mặt trăng (vọng niệm dụ là mây), như mặt hồ (vọng niệm dụ là sóng), như gương sáng (vọng niệm dụ là bụi). Nhưng với hình ảnh đất tâm thì phép tu đã rõ ràng hơn. Nếu thấy được Tâm như hình ảnh này thì sẽ thấy, Tâm vốn không hề lay động thì tội gì phải tìm cái định, cứ để tự nhiên vào tính bản định của đất tâm thì còn có định nào bằng. Đây cũng chính là nghĩa của bình thường tâm thị đạo vậy, tội gì phải lăng xăng nhập định với xuất định.
Vấn đề chỉ còn là làm sao để Tâm là bình thường, để vào thẳng một niệm vạn năm. Cách dùng chữ làm sao trong câu vừa viết lại dễ gây hiểu lầm, là phải đi tìm cách tu nào cao xa, phức tạp thì lại càng xa đạo. Dùng lời để nói chỗ này thật sự là khó, nên trong Thiền, các Tổ phải dùng nhiều hình ảnh lòng vòng để chỉ thẳng như vậy. Một hình ảnh tương tự được Tổ Bồ Đề Đạt Ma dùng để chỉ tính bản định đó là Tâm như tường vách. Thế mới biết, không muốn dùng lời để nói vì lời không chỉ được chỗ này, mà vì lòng từ bi, các Tổ đã dùng nhiều lời quá rõ ràng.
Chính ở hình ảnh sân trước hoặc đất tâm, cho ta thấy tất cả mọi sinh, trụ, hoại, diệt đều xảy ra, dựa vào và trở lại trên mặt đất, nhưng mặt đất (tâm) ấy vẫn bất động, không tăng, không giảm.
Gom chung ý của đêm qua sân trước (đình tiền tạc dạ), điều này chỉ vào giác tính bình đẳng bất động của Tâm thể. Nương vào (có nên gọi là nương không, hay là quay lại?) tính bản định của nó mà tu thì là con đường đốn ngộ vậy (mà đúng là chẳng phải tu).
Không phải vào định này là trở về với gỗ đá, vì Tâm thể vốn bất động mà diệu dụng vẫn hằng chiếu. Đây là vấn đề thứ nhì, hay nhìn vào mặt khác (có thực là khác không?) của Tâm thể, trổ ra một cành mai (nhất chi mai) vậy. Tâm vẫn hằng bất động, mà diệu dụng vẫn hằng sa, mà Tâm vẫn thường chiếu.
Mặt thứ nhì của Thiền Đốn Ngộ tới đây đã rõ ràng hơn. Ở mặt nhất, vào thẳng tính bản định của Tâm mà tu thì có cần chi phải chỉ với định. Ở mặt nhì, vào thẳng tính thường chiếu của Tâm mà tu thì cần chi phải quán với tưởng. Gọi là hai mặt lại dễ gây ngộ nhận. Bởi vì Tâm thể, mặc dù tịch (rỗng lặng) nhưng vẫn chiếu, và ngược lại, dù vẫn chiếu nhưng vẫn tịch. Vào thẳng được chỗ này chính là Kiến Tính Thành Phật, còn pháp tu nào thẳng tắt hơn không. Lúc bấy giờ thì dù là mặc áo, ăn cơm, dù là vác gươm, vào trận, dù là viết lách, lăng nhăng, vẫn chưa hề rời khỏi đạo tràng. Còn pháp tu nào sảng khoái hơn không?
Nói là thẳng tắt, nhưng giá của nó thực sự là không dễ, như Tổ Hoàng Bá có nói:

Bất thụ nhất phiên hàn triệt cốt
Chẩm đắc mai hoa phác tị hương.
(Nếu không một bận thấu xương lạnh
Sao được trước mũi ngát hương mai).

Đọc lại toàn bài thơ của Thiền Sư Mãn Giác, ta sẽ thấy theo mạch văn cách diễn ý, từ xuân đi, hoa tàn, xuân đến, hoa nở, việc qua, tóc trắng, đến câu chuyển mạch (Chớ bảo xuân tàn hoa rụng hết) để lật ngược lại mặt sau và chỉ thẳng cách tu ở câu cuối, đêm qua sân trước để chỉ vào tính bản định của Tâm, và một cành mai để nói tới diệu dụng, tính thường chiếu của Tâm. Phần trên nói về các pháp sinh diệt, câu cuối nói về pháp vô sinh diệt. Nhưng cả hai không rời nhau mà có được. Nhưng không phải vì có cái này mà có cái kia. Tâm vẫn tự trụ Tâm, cảnh vẫn tự trụ cảnh. Sinh tử (xuân, hoa, việc, tóc trắng) và Niết Bàn (cành mai trên đất tâm bất hoại trước thời gian) không là một, vì một đằng là thế giới sinh diệt, một đằng là thế giới vô sinh diệt; nhưng cũng không là hai, vì một đằng là Sự, một đằng là Lý, vẫn viên dung vô ngại trong pháp giới đất tâm; cũng không vì nương vào nhau mà có, vì sóng vẫn khởi đàng sóng và nước vẫn an nhiên đàng nước; cũng không lìa nhau mà có, vì lìa sóng không thấy được nước và lìa nước không thể có sóng. Nếu lấy hình ảnh quen thuộc thường dùng trong Thiền là sóng với nước để dụ cho Tướng và Tánh, ta có thể thấy toàn bài thơ khi lật ngược từ Sự qua Lý, từ thế giới sai biệt qua thế giới vô sai biệt vẫn viên dung vô ngại trong một pháp giới đất tâm như Kinh Lăng Nghiêm diễn tả:

Toàn Tướng tức Tánh, toàn Tánh tức Tướng.

Nếu bước chân vào được thế giới trùng trùng Sự-Lý viên dung vô ngại của bài thơ này thì còn đâu sợ mà lầm lạc, mà chất vấn đâu là nẻo Niết Bàn, đâu là đường Sinh Tử; đâu là Tổ đường, đâu là nhà ma, cửa quỷ.
Như vậy, toàn bài thơ nói lên cảnh giới của Đốn Giáo Đại Thừa. Nếu phân chia các thời thuyết giáo của đức Phật làm năm thời như các Tổ Hoa Nghiêm Tông đã làm, bài thơ này phô bày cái nhìn ở vào thời kỳ thứ tư, thời kỳ của Đốn Giáo, đưa tới cái nhìn của cảnh giới Lý-Sự vô ngại.
Thật sự ít có bài thơ nào chỉ bày phép tắc nghi quỹ rõ ràng như vậy.
Vẫn đứng ở cõi sinh diệt mà nói về cảnh giới vô sinh diệt bất khả tư nghị thì đúng là đang nằm mơ, ngủ mớ. Nhưng chỉ cần nheo đôi mày lại, mở đôi mắt to ra thì thấy ngay ta vẫn hằng đứng nơi mép bờ vô sinh diệt, vẫn chưa từng bước lạc xuống trần gian. Muốn lìa sinh diệt mà lấy pháp sinh diệt để tu là chuyện trăm kiếp nghìn đời khó thành được. Sao bằng thẳng một niệm vào ngay chỗ của sân trước hoa mai, lấy ngay thanh Kim Cương Tuệ Kiếm nhập pháp vô sinh diệt thì ngại gì chuyện sinh với diệt. Vào ngay được chỗ này, cái gọi là pháp vô sinh diệt cũng còn phải buông bỏ kia mà, không phải nó cũng chỉ là giấc mộng đêm qua sao.

Nguyên Giác

________
Nguồn: i -meo

<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.02.2011 05:05:20 bởi Viet duong nhan >

Trần Trung Dũng
  • Số bài : 3239
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 07.04.2008
RE: ::: Tạc Dạ Nhất Chi Mai ::: - 03.02.2011 10:27:58
0
CHÚC MỪNG NĂM MỚI TÂN MÃO
Chúc TTDũng & gia đình
AN KHANG THỊNH VƯỢNG
VẠN SỰ NHƯ Ý






 





Trung Dũng xin chúc chị Viet Duong Nhan và gia đình dồi dào sức khỏe
An khang thịnh vượng, Vạn sự như ý .
Và xin nhờ chị gửi lời chúc sức khỏe của Trung Dũng tới mọi người trong BĐH VNTQ
Năm mới tràn đầy hạnh phúc.

<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.02.2011 18:16:21 bởi Trần Trung Dũng >

Viet duong nhan
  • Số bài : 6666
  • Điểm: 4
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 25.10.2004
  • Nơi: Suối Yêu Thương
::: TÂM ::: - 06.03.2011 22:08:36
0
Kinh Tham Sân Si
HT. Thích Thiện Châu

I. Giới Thiệu
Bài Kinh nầy được trích trong Tương Ưng Bộ kinh (Samyutta-nikaya), tập I, trang 70 (Pali Text Society).
Nội dung Kinh thuyết minh ba pháp:
1. Tham: ưa muốn, ham mê, đắm say, thích thú, cố giữ, keo kiết, ưng được thỏa mãn, mong được khoái lạc, danh vọng,...
2. Sân: chán ghét, giận dữ, thù hận, nóng nảy, chống trả,...
3. Si: ngu dốt, đần độn, lầm lạc, thành kiến, giáo điều, cuồng tín, mê tín,...
là những nguyên nhân gây ra bất hạnh, phiền não và ưu tư cho con người.
Theo đạo Phật, ba thứ độc nầy không phải do thần linh tạo ra, do định mệnh an bài, hay có ra một cách may rủi. Vì tất cả mọi phản ứng tâm lý (tâm sở) đều do nhân duyên, ở đây có nghĩa là do tâm lý và cảnh vật xúc tác với nhau mà phát sinh ra. Có thể nói tham sân si là sản phẩm của tâm lý chủ quan xấu xa và đối tượng khác quan ô nhiễm. Ba pháp nầy được duy trì và phát triển liên tục theo giòng sống của chúng sanh trong hiện tại cũng như trong quá khứ và nếu không được diệt trừ thì chúng vẫn tồn tại và phát triển trong tương lai: phút sau cùng như các đời sau của mỗi chúng sanh. Chúng hiện hữu và phát triển nơi những con người không giác ngộ giải thoát qua hành động xấu ác của thân (như giết hại, trộm cướp, tà hạnh) trong lời nói xấu ác của miệng (như nói dối, nói thêu dệt, nói hai lưỡi, nói thô ác) trong tư tưởng xấu ác của ý (tham muốn, tàn bạo, hiểu sai).
Chúng có thể được tìm thấy một cách dễ dàng nơi hành động, ngôn ngữ, và ý nghĩ của bản thân cũng như của bản thân cũng như của kẻ khác. Kinh nghiệm cho ta biết bất cứ ở đâu hay lúc nào, nếu tham sân si có mặt và ngự trị thì cuộc sống riêng hay chung đều trở nên xấu xa đau khổ. Điều cần lưu ý là không nên xem tham sân si như là những gì trừu tượng, chỉ hiện hữu trong tâm lý con người mà phải tìm thấy sự hiện hữu cựu thể của chúng qua những hành động chiếm đoạt, bốc lột, tàn bạo, giết hại, qua những tu tưởng tối tăm, lầm lạc trong mọi sinh hoạt cá nhân và tập thể.
Tham sân si là sản phẩm của con người và xã hội và chính chúng là nguyên nhân làm hư hại cuộc sống an lành của loài người giống như bông tre nở từ cây tre và là biểu tượng suy tàn của cây tre; nghĩa là khi tre trổ bông là lúc tre tàn lụi.
Trong khi dạy cho con người biết Tham sân si là nguyên nhân của cuộc sống đau khổ, cần phải tiêu diệt, Phật cũng nói cho chúng ta còn có ba pháp vô tham, vô sân, vô si là những yếu tố tâm lý cần nên phát triển để xây dựng cuộc sống an lành.
Muốn phát triển ba pháp thiện này chúng ta phải tu dưỡng theo chánh đạo gồm Giới Định Huệ.

II. Chánh Kinh
Tại Tịnh xá ở Savatthi, lúc bấy giờ, vua Pasenadi (Ba-tư-nặc) nước Kosala đi đến Thế Tôn; sau khi đảnh lễ Thế Tôn rồi ngồi xuống một bên. Ngồi xuống một bên rồi, vua Pasenadi nước Kosala bạch Thế tôn:
- Bạch Thế tôn, có bao nhiêu pháp, khi khởi lên trong nội tâm của người sẽ gây ra bất lợi, khổ đau, và bất an cho người ấy?
- Thưa Đại vương, có ba pháp khi khởi lên trong nội tâm của người sẽ gây ra bất lợi, khổ đau, và bất an cho người ấy. Những gì là ba? Tham, Sân, Si (*), thưa Đạϩ vương, khi khởi lên trong nội tâm của người sẽ gây ra bất lợi, khổ đau và bất an cho người ấy. Ba pháp nầy, thưa Đại vương, khi khởi lên trong nội tâm một người sẽ gây ra bất lợi, khổ đau và bất an cho người ấy:
Tham sân si là tâm ác của người.
Chúng hại người như bông tre (hại tre).

(*) Dịch giả dịch gọn lại để khỏi lặp lại.

Nguồn:http://www.buddhismtoday.com/viet/kinh/11-tamdoc.htm

Viet duong nhan
  • Số bài : 6666
  • Điểm: 4
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 25.10.2004
  • Nơi: Suối Yêu Thương
::: TÂM ::: - 06.03.2011 22:11:43
0
Thêm bài nữa - bài này vdn được đọc_học 32 năm qua - xem như chiếc 'BÈ nổi' cứu vớt vdn bao cơn sóng gió giữa 'biển đời' >>


Để Tâm ta đoạn trừ "Tam Độc = THAM SÂN SI" - Hãy (RÁNG) Trì niệm & thực hành ... (TÂM XẢ)khó nhứt >>

*************

TỨ VÔ LƯỢNG TÂM: TỪ, BI, HỶ, XẢ

Monday, 9. August 2010, 12:36

Suyngam


Ðức Phật khuyên dạy chúng sinh hãy chăm tu tập “Tứ Vô Lượng Tâm”, tức là “bốn món tâm rộng lớn không lường được”, đó là các tâm “Từ, Bi, Hỷ, Xả”. Phật dạy hãy mở rộng bốn tâm này, không hạn chế, cho tất cả các loài hữu tình ở khắp bốn phương. Đây là những đặc tính giúp con người trở nên tốt đẹp, hoàn thiện, là lối sống của bậc thánh. Nếu mỗi người tự cố gắng thực hành “tứ vô lượng tâm”, không phân biệt tôn giáo, chủng tộc v.v… thì mỗi người sẽ trở thành một công dân lý tưởng trong một thế giới hòa bình, an lạc.

Đạo Phật thường được gọi là đạo từ bi, đạo cứu khổ. Ở đâu có Đạo Phật, ở đó có tình thương. Phương châm tu tập của Phật Giáo là từ, bi, hỷ, xả. Người Phật tử lấy từ, bi, hỷ, xả làm nền tảng cho sự phát triển thánh hạnh; tâm từ bi được coi là tâm Phật. Trong quá trình truyền giáo, Đạo Phật chưa bao giờ gây chiến tranh hay đổ máu, thông điệp tình thương cứu khổ, giúp đời đã được Đức Phật tuyên thuyết ngay từ thời kỳ sơ khai thành lập giáo đoàn. Bốn món tâm rộng lớn không lường được nói trên nếu của Phật và các vị Bồ tát thời được xưng là “Đại từ, Đại bi, Đại hỷ, Đại
xả”.

Tâm “Từ” là khả năng hiến tặng niềm vui cho tha nhân, cho người khác. Tâm “Bi” là khả năng làm vơi đi nỗi khổ đang có mặt. Tâm “Hỷ” là niềm vui, lòng thanh thản do từ bi đem tới. Tâm “Xả” là thư thái nhẹ nhàng, tự do, không kỳ thị. Đức Phật dạy người Phật tử phải tu tập tứ vô lượng tâm.

TÂM TỪ

“Từ” là lòng lành giúp ích cho người, lòng thương yêu, thường đem vui cho tất cả chúng sinh. “Tâm từ” là cái gì làm cho lòng êm dịu, là lòng mong ước cho tất cả chúng sinh đều được an lành vui vẻ. Tâm từ là lòng mong mỏi chân thành của người bạn hiền muốn cho bằng hữu mình được an vui hạnh phúc. Ngược lại với tâm từ là lòng “sân hận”.

Tâm từ không phải là sự yêu thương thiên về xác thịt, về tình dục, cũng không phải là lòng trìu mến vị kỷ, lòng luyến ái đối với người nào. Tâm từ không phân biệt kẻ thân người sơ, không dành riêng cho tình đồng chí, không dành riêng cho tình đồng chủng, cũng không dành riêng cho tình đồng hương hay đồng đạo. Hơn nữa tâm từ không phải chỉ nên có giữa người và người mà phải bao trùm tất cả chúng sinh, bởi vì, loài cầm thú cũng cần đến sự giúp đỡ và tình thương.

Nói tóm lại, tâm từ bao la, rộng rãi, trải ra đồng đều đối với chính mình cũng như đối với những người thân cận, dù không quen biết, dù có ác cảm với mình. Người thực hiện từ tâm đến mức độ cùng tột sẽ thấy mình đồng hóa với tất cả chúng sinh, không còn sự khác biệt giữa mình và người. Cái gọi là “ta” không còn nữa. Mọi sự chia rẽ đều biến mất như đám sương mù tan trong nắng sáng. Vạn vật trở thành một, đồng thể, đồng nhất.

Khi tâm từ xuất hiện thì lòng sân hận, ác ý, thù oán không thể phát sinh. Đức Phật dạy chỉ có tâm từ mới dập tắt được lòng sân. Không những dập tắt được lòng sân, tâm từ còn diệt được các mầm tư tưởng bất thiện. Nhìn thái độ của loài người đối với hận thù, Ðức Phật đưa ra nhận xét là tình thương sẽ chinh phục được lòng sân hận. Ðể giảng hòa một cuộc tranh chấp giữa hai tiểu bang đang giành nhau nước dưới con sông làm ranh giới, Ðức Phật dạy:

(Pháp Cú 197)
Ở ngay giữa đám nhân sinh
Dù người hờn oán, nếu mình thảnh thơi
Sống không thù hận cùng người
Thật là sung sướng, cuộc đời thơm hương.

Nhưng có lòng từ ái đối với người khác không có nghĩa là phải quên mình. Lúc Ðức Phật sắp nhập Niết Bàn, các đệ tử từ bốn phương xa gần tấp nập về đảnh lễ Ngài. Chỉ có một thầy Tỳ kheo, thay vì làm như các vị khác, lại rút về tịnh thất chuyên cần hành thiền. Khi được hỏi về thái độ ấy, thầy trả lời vì trong ba tháng nữa Đức Phật sẽ nhập diệt nên thầy nghĩ rằng để tỏ lòng quý trọng Ngài, việc làm tốt đẹp nhất là thành tựu đạo quả A La Hán lúc Ngài còn tại tiền. Ðức Phật ngợi khen thầy và nhấn mạnh là “Không nên vì mục tiêu của người khác mà lãng quên mục tiêu, sự an lành của chính mình. Hãy nhận định rõ ràng mục tiêu của mình và lập tâm thành đạt mục tiêu ấy”:

(Pháp Cú 166)
Chớ vì lợi ích cho người
Mà quên lợi ích cho nơi chính mình
Mục tiêu giải thoát tử sinh
Ai lo lợi ích cho mình chớ quên
Quyết tâm đạt được cho bền.

Không nên hiểu lầm là Đức Phật dạy ta nên ích kỷ, chớ có phục vụ kẻ khác một cách vị tha, bất cầu lợi. Trái lại Đức Phật chỉ nhấn mạnh rằng trong khi phục vụ lợi ích cho người cũng đừng quên mục tiêu tự giải thoát cho chính mình. Mình có giác ngộ và giải thoát rồi sau đó đi giúp kẻ khác mới hữu hiệu được hơn.

TÂM BI

“Bi” là lòng thương xót cứu khổ, thương dứt trừ đau khổ cho hết thảy chúng sinh. Bi là động lực làm cho tâm rung động trước sự đau khổ của kẻ khác. Đặc tính của “tâm bi” là ý muốn giúp người khác thoát khỏi cảnh khổ.

Tâm bi là vị thuốc có thể tiêu trừ bệnh hung bạo. Lòng của người có tâm bi thật là mềm dịu. Lắm khi người có tâm bi không ngần ngại hy sinh đến cả tính mạng. Chính do nơi tâm bi mà con người có thể hoàn toàn vị tha trong khi phục vụ kẻ khác, giúp mà không bao giờ mong đền ơn, đáp nghĩa.

Đối tượng của tâm bi là những kẻ nghèo đói, túng thiếu, đau ốm, cô đơn dốt nát, hư hèn và cả những người có đời sống buông lung, phóng đãng tội lỗi. Tâm bi phải bao trùm tất cả chúng sinh đau khổ, rất bao la và bình đẳng. Như Đức Phật xưa kia đã từng tế độ cho một người phụ nữ lạc bước giang hồ và cho cả một tên sát nhân tàn ác, toan hại Ngài. Về sau, cả hai đều theo Ngài và hoàn toàn đổi tính. Bên trong mỗi người, dù xấu xa thế nào cũng ngầm có những tính tốt. Đôi khi chỉ có lời nói phải, đúng lúc, cũng có thể làm đổi hẳn con người. Như vua A Dục ngày xưa, tàn bạo đến nỗi, người đời bấy giờ gọi là “A Dục, con người tội lỗi”. Thế mà, khi nghe được lời nói phải của một thầy Sa di trẻ tuổi, ông đổi hẳn lại tính tình, mạnh tiến trên con đường tự giác và trở thành “A Dục, con người hiền đức”. Ta nên nhận định rằng, tâm bi của Phật giáo không phải là giọt nước mắt nhỏ suông gọi là thương xót. Kẻ thù gián tiếp của tâm bi là “âu sầu, phiền não”.

Tâm từ và tâm bi thường đi chung với nhau. Trước hết phải dùng tâm bi để trừ giùm đau khổ cho chúng sinh, rồi kế đó dung tâm từ mà cho họ niềm vui. Như thế, cái vui mới được hoàn toàn. Vậy “bi” là nhân mà “từ” là quả. Người sống có tâm từ bi, có tình thương thì mọi hận thù trên thế gian này sẽ tiêu tan.

Một người có hai bà vợ. Một bà có con và một bà không. Bà không con đem lòng ganh tị, trộn thuốc độc vào thức ăn của bà kia, hại bà kia hai lần hư thai. Ðến lần thứ ba, thuốc độc làm cho bà kia đang có mang cùng chết với đứa bé. Bà kia khởi tâm cương quyết báo oán và thực hành ý định. Bà không con bị trả thù, cũng quyết tâm trả thù lại. Thù oán trả qua trả lại, hết bà này đến bà kia, qua lại trong hai kiếp sống liên tục. Tuy nhiên, đến kiếp tái sinh thứ ba, cơ hội đưa đẩy hai bà cùng đến gặp Ðức Phật và sau đó nhờ Ngài khuyên giải mà hận thù được chấm dứt:

(Pháp Cú 5)
Khắp nơi trong cõi dương gian
Hận thù đâu thể xua tan hận thù
Chỉ tình thương với tâm từ
Làm tiêu oán hận, giải trừ hờn căm
Đó là định luật ngàn năm.

Cô hầu nhỏ của một ông chồng nọ bất chợt đem lòng ganh tị bà vợ lớn. Một lần cô đem đổ bơ nóng lên đầu bà nhưng bà không giận mà còn giải lòng từ bi đến cô, nguyện rằng mình không sân hận, khiến cho bơ nguội lạnh, bà không bị phỏng. Về sau, cô hầu nhỏ ăn năn hối hận và xin sám hối. Bà bảo cô phải lên xin sám hối với Ðức Phật trước bà mới bằng lòng quên lỗi. Cô làm theo lời bà và được Ðức Phật khuyên rằng “Hãy lấy tình thương mà chế ngự tâm sân, lấy chân thật khắc phục giả dối”:

(Pháp Cú 223)
Lấy từ bi, lấy ôn hòa
Thắng cơn nóng giận bùng ra thét gầm
Lấy hiền lành, lấy thiện tâm
Thắng lòng hung ác bất nhân khó lường
Lấy tâm bố thí cúng dường
Thắng hàng keo kiệt, thắng phường tham lam
Lấy chân thật để đập tan
Những trò hư ngụy, dối gian ở đời.


TÂM HỶ

“Hỷ” là lòng vui, tự mình vui và mừng giùm cho người được điều thiện. Hay muốn nói cho đủ là tùy hỷ: vui theo, cùng vui với người khác. Phản nghĩa của hỷ là “ưu phiền”. Hỷ không phải là trạng thái thỏa thích suông, cũng không phải là cảm tình riêng đối với một người nào. Hỷ là lòng cùng vui thích với người khác khi họ có hạnh phúc hay họ được thành công, nhất là khi sự thành công ấy tiến về nẻo thiện, hướng đến mục đích giải thoát.

Lòng “ganh tị” là kẻ thù trực tiếp của hỷ. Nhiều người lấy làm bực tức khi thấy người khác thành công hay vui khi thấy người khác thất bại. Chính tâm hỷ làm tiêu tan lòng ganh tị đó.

Người có tâm hỷ sẽ trực tiếp hưởng nhiều lợi ích do tâm ấy đem lại cho mình hơn cả người khác. Nếu so sánh với tâm từ và tâm bi, tâm hỷ lại càng khó thực hiện. Muốn có tâm hỷ, phải có ý chí mạnh mẽ và hết sức cố gắng. Để tạo sự an vui, hạnh phúc trong đời sống cá nhân cũng như tập thể và vươn mình lên sống đời trong sạch, cao thượng, người Phật tử nên thực hành tâm hỷ.

Một Sa di, con của người gác cửa, nói xấu về tâm bố thí của tất cả các thiện tín đến chùa, từ đại thí chủ như ông Cấp Cô Độc đến vua Ba Tư Nặc, ngoại trừ những người có họ hàng với chú. Đề cập đến bà con mình thời chú nói: “Ô! Nhà của bà con tôi cung cấp đầy đủ cho các Sa môn tứ phương!”. Vài vị Sư khác muốn tìm hiểu, điều tra và khám phá ra sự thật. Khi các vị này bạch lại vớí Đức Phật về tác phong thấp hèn của chú Sa di, Đức Phật dạy “Người nào đem lòng khen chê, bất mãn và đố kỵ về những phẩm vật bố thí thì tâm người ấy chưa được an tịnh. Người bỏ được tính đố kỵ, ganh ghét và không so đo hơn thua thì tâm lúc nào cũng an tịnh”:

(Pháp Cú 249)
Do lòng tin, bởi niềm vui
Người người bố thí, nơi nơi cúng dường
Kẻ mà tâm xấu buông lung
Thấy ai được hưởng, trong lòng ghét ganh
Ngày đêm sẽ mãi quẩn quanh
Không hề an tịnh tâm mình được lâu.

(Pháp Cú 250)
Chỉ riêng người hiểu pháp mầu
Nên lòng ganh ghét trước sau diệt trừ
Ngày đêm hương đạo thơm đưa
Cõi lòng an tịnh, tâm tư thanh nhàn.

TÂM XẢ

“Xả” là lòng buông xả ra mọi vật của mình cho tất cả chúng sinh không phân biệt kẻ oán người thân. Xả là bố thí, bỏ đi, không chấp, không ghi giữ trong lòng. Xả là trông thấy đúng đắn, nhận định chân chính, suy luận vô tư, tức là không ghét bỏ cũng không luyến ái; không ưa thích cũng không bất mãn. Phản nghĩa của “tâm xả” là “cố chấp”.

Người cao thượng luôn giữ tâm bình thản trước sự khinh rẻ, phỉ báng, nguyền rủa. Giữa cuộc thăng trầm của thế gian đó, Đức Phật dạy ta nên luôn bình thản, hành tâm xả, vững chắc như tảng đá sừng sững giữa trời, vững như voi, như mãnh hổ. Ví như gió thổi ngang màn lưới mà không bị vướng trong lưới, tuy sống giữa chợ người mà ta không luyến ái những lạc thú hão huyền và vô thường của cuộc đời. Như hoa sen từ bùn nhơ nước đục vươn lên, chúng ta cũng vượt lên bao nhiêu quyến rũ của thế gian để sống trong sạch, tinh khiết, luôn luôn bình tĩnh và an vui.

Kẻ thù trực tiếp của xả là “luyến ái” và kẻ thù gián tiếp của tâm xả là sự “lãnh đạm”. Tâm xả lánh xa lòng tham ái và trạng thái bất mãn. Thái độ vô tư, thản nhiên, an tịnh là đặc tính quan trọng của tâm xả. Người có tâm xả không thích thú trong vui sướng cũng không bực tức trong phiền não. Người có tâm xả đối xử đồng đều giữa kẻ tội lỗi và bậc thánh nhân. Đức Phật luôn khen ngợi, khuyến khích hàng đệ tử thực hành tâm xả.

Xả có bốn thứ. Nếu đem cho người ta đồ vật, của cải thời gọi là “tài xả”. Nếu đem giáo pháp, giáo lý cho người thời gọi là “pháp xả”. Nếu đem đức không sợ hãi cho người thời gọi là “vô uý xả”. Còn tự mình xả bỏ tất cả các mối phiền não thời gọi là “phiền não xả”.

Một Tỳ kheo có thói xấu hay moi móc lỗi lầm của người khác để chê bai. Đức Phật dạy “Nếu có ai nói rõ lỗi lầm của người khác và chỉ dạy cho họ cách sửa chữa lại thì đó chẳng phải là một hành động xấu ác đáng chê trách. Trái lại nếu có kẻ nào luôn luôn chỉ trích chỗ sai lầm của người khác với ý định hiểm độc để nói xấu thời những người như thế không bao giờ đạt được giác ngộ mà chỉ có sự ô nhiễm tăng trưởng trong họ mà thôi”:

(Pháp Cú 253)
Nếu ta thấy được lỗi người
Tâm ta nóng giận tức thời dễ sinh
Tăng thêm phiền não thật nhanh,
Xa lìa an tịnh, quẩn quanh muộn sầu,
Lỗi người chẳng để tâm lâu
Còn chi sầu muộn, còn đâu não phiền

Vài thầy Sa di không biết nên theo phá khuấy một vị A La Hán khả kính vì thân hình ngài nhỏ bé thấp lùn. Khi được biết vị thánh tăng tính tình hiền hòa, chẳng hề tức giận, vẻ mặt luôn bình thản, không chút xao động, Ðức Phật dạy rằng chư vị A La Hán giữ mình luôn luôn bình thản trước những lời tán dương hay khiển trách:

(Pháp Cú 81)
Gió nào lay núi đá cao
Và người trí lớn khác nào núi kia
Tiếng đời trần tục khen chê
Tán dương, phỉ báng, dễ gì động tâm.

Theo lời mời của một vị Bà La Môn, Ðức Phật và các môn đệ Ngài đến an cư kiết hạ tại làng của ông ta. Nhưng Đức Phật và các Tỳ kheo lắm lúc bị bỏ lửng, không được chăm sóc đến, vì vị thí chủ này lãng quên, hơn nữa dân làng địa phương lúc đó đang bị nạn đói kém trầm trọng. Đức Phật và các Tỳ kheo trong thời gian đó phải dùng lúa cho ngựa ăn được cúng dường bởi các người buôn ngựa, nhưng không có ai vì đó mà buồn ý, vẫn tinh tấn tu tập. Ðến khi trở về tịnh xá Kỳ Viên các ngài được cung cấp thực phẩm chu đáo nhưng cũng không vì đó mà tỏ ra thỏa thích quá độ. Ðức Phật lưu ý rằng người thiện trí vượt lên trên mọi xúc động thường tình, không bao giờ bồng bột, cũng không bao giờ để tinh thần suy sụp, luôn bình tĩnh trước mọi việc xảy ra:

(Pháp Cú 83)
Người lành thường mãi lìa xa
Mọi điều dục lạc bỏ qua chẳng bàn,
Người hiền trí gặp vui buồn
Dù đầy hạnh phúc, hay tràn khổ đau
Không hề dao động trước sau
Tinh thần luôn vững, há nào mừng lo.

Một bà tín nữ có ý muốn thỉnh năm vị Tỳ kheo lão thành về nhà trai tăng. Nhưng tịnh xá lại cử đi năm vị Sa di trẻ tuổi đến nhà bà thọ thực. Bà thí chủ chỉ muốn thỉnh những vị Tỳ kheo nên bà không vui, tỏ vẻ không tôn kính và không dâng cúng vật thực đúng thời khiến các vị Sa di bị đói khát. Về sau bà mới nhận ra phẩm hạnh của các vị Sa di, mặc dầu không được tiếp đãi nồng hậu, vẫn không hề tỏ ra bất mãn. Khi nghe thuật lại câu chuyện, Ðức Phật dạy:
(Pháp Cú 406)

Tỏ ra thân thiết chân tình
Giữa người thù nghịch quanh mình gần xa,
Tỏ ra thiện chí ôn hòa
Với người tính khí thật là hung hăng,
Không còn luyến ái vương mang
Bên người cố chấp buộc ràng vây quanh,
Bà La Môn thật xứng danh.

Một ông vua lấy làm thất vọng và âu sầu vì đã bị bại trận ba lần. Ông không thắng nổi kẻ địch là người cháu gọi mình bằng cậu. Người cháu đó là vua A Xà Thế. Ông vua bại trận bỏ cả ăn uống, cứ nằm dài mãi trên giường. Ðức Phật luận về hậu quả không hay của cả người thắng lẫn kẻ bại, dạy rằng muốn an vui, chớ ham tranh thắng bại. “Kẻ chiến thắng gây thêm thù hận. Còn người thất trận phải chịu khổ đau ảo não”. Sống an hòa là thái độ tốt nhất:

(Pháp Cú 201)
Khi mà thắng lợi vẻ vang
Sinh ra thù oán ngập tràn. Nguy thay!
Khi mà thất bại chua cay
Sinh ra đau khổ chất đầy tâm can!
Chi bằng thắng bại chẳng màng
Cuộc đời tịnh lạc, bình an vô cùng.

Hỷ và xả là hai hạnh lành, có tương quan mật thiết, làm nhân làm quả cho nhau. Xả làm nhân cho hỷ, nghĩa là muốn vui theo với người, muốn làm cho người vui, thì trước tiên mình phải đừng chấp, phải xả bỏ những điều ngang trái, những điều thiệt thòi sỉ nhục mà người khác đã làm cho ta.

Trong các truyện về “Tiền thân Đức Phật” ta thấy Ngài từng xả bỏ thân mạng mà cứu giúp chúng sinh. Khi được làm Bồ Tát trên cung trời Đâu Suất, Ngài xả bỏ các sự vui sướng nơi thiên cung mà giáng sinh cứu thế. Trước kia khi còn là một hoàng tử sắp lên ngôi vua, Ngài xả bỏ tất cả đền đài cung điện, châu báu ngọc ngà, vợ đẹp con khôn, quyền cao chức trọng để mà một thân một mình ra đi tu hành khắc khổ.

Người tu hành phải tập xả dần, xả tất cả. Con tằm sở dĩ thành bướm bay lượn đó đây, vì nó đã rời bỏ cái kén, dù đó là một cái kén bằng tơ vàng óng ánh, ấm áp, đẹp đẽ mịn màng vô cùng. Nhưng xả mà còn buồn rầu tiếc nuối cho cái mà mình đã bỏ đi thì xả như thế không có ích gì. Xả phải đi đôi với hỷ. Phải xả với vẻ mặt hân hoan, vui mừng như người tù khi tháo gỡ xiềng xích.

Theo thuvienhoasen.org
http://my.opera.com/tuandtd2008/blog/show.dml/15433852


Viet duong nhan
  • Số bài : 6666
  • Điểm: 4
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 25.10.2004
  • Nơi: Suối Yêu Thương
::: Tư Tưởng Cao, Ý Tưởng Đẹp ::: - 07.03.2011 02:16:29
0

Tư Tưởng Cao, Ý Tưởng Đẹp.
 
 
 
Original Link:
 
--------------------------------------------------------------------------------
Câu chuyện nguồn gốc của những lời nói ấy... Xin quý vị  đọc thêm như sau: “Đây là một mẫu đối thoại ngắn giữa Thần học gia người Brazil, Leonardo Boff, và Đức Đạt Lai Lạt Ma…
Tại một cuộc hội thảo bàn tròn về “Tôn giáo và tự do” có Đức Đạt Lai Lạt Ma và tôi cùng tham dự. Lúc tạm nghỉ, tôi hỏi ngài vừa tinh nghịch vừa tò mò:
“Thưa ngài, tôn giáo nào tốt nhất? ” Tôi nghĩ ngài sẽ nói: “Phật giáo Tây tạng” hoặc “Các tôn giáo phương Đông, lâu đời hơn Ki-tô giáo nhiều”.
Đức Đạt Lai Lạt Ma trầm ngâm giây lát, mỉm cười và nhìn vào mắt tôi… Điều này làm tôi ngạc nhiên vì tôi biết đây là một câu hỏi ranh mãnh.
Ngài trả lời:
“Tôn giáo tốt nhất là tôn giáo đưa anh đến gần Đấng tối cao nhất. Là tôn giáo biến anh thành con người tốt hơn”.
Để giấu sự bối rối của tôi trước một câu trả lời đầy khôn ngoan như thế, tôi hỏi: “Cái gì làm tôi tốt hơn? ” Ngài trả lời:
“Tất cả cái gì làm anh
Biết thương cảm hơn
Biết theo lẽ phải hơn
Biết từ bỏ hơn
Dịu dàng hơn
Nhân hậu hơn
Có trách nhiệm hơn
Có đạo đức hơn”.
“Tôn giáo nào biến anh thành như vậy
Là tôn giáo tốt nhất”.
Tôi thinh lặng giây lát, lòng đầy thán phục, ngay cả bây giờ, khi nghĩ đến câu trả lời đầy khôn ngoan và khó phản bác: “Anh bạn tôi ơi! Tôi không quan tâm đến tôn giáo của anh hoặc anh có ngoan đạo hay không,
Điều thật sự quan trọng đối với tôi là cách cư xử của anh đối với người đồng đẳng, gia đình, công việc, cộng đồng và đối với thế giới.
Hãy nhớ rằng vũ trụ dội lại hành động và tư tưởng của chúng ta.
Quy luật của hành động và phản ứng không chỉ dành riêng cho vật lý.
Nó cũng được áp dụng cho tương quan con người.
Nếu tôi ở hiền, thì tôi gặp lành,
Nếu tôi gieo gió, thì tôi gặt bão.
Những gì ông bà nói với chúng ta là sự thật thuần túy.
Chúng ta luôn nhận được những gì chúng ta mong muốn cho người khác.
Hạnh phúc không phải là vấn đề số mệnh.
Đó là vấn đề lựa chọn.”
Cuối cùng ngài nói:
“Hãy suy tư cẩn thận vì Tư tưởng sẽ biến thành Lời nói,
Hãy ăn nói cẩn thận vì Lời nói sẽ biến thành Hành động,
Hãy hành xử cẩn thận vì Hành động sẽ biến thành Thói quen,
Hãy chú trọng Thói quen vì chúng hình thành Nhân cách,
Hãy chú trọng Nhân cách vì nó hình thành Số mệnh,
Và Số mệnh của anh sẽ là Cuộc đời của anh.
… và …
Không có tôn giáo nào cao trọng hơn Sự thật."
 
 oOo
 

Chapeau: Situés entre un mémoire intéressant dialogue Leonardo Boff théologien du Brésil et célèbre du Tibet Dalaï Lama.

Quelle est la meilleure religion ?
 
La réponse du dalaï lama,
"Ta religion n'a aucune importance" par le dalaï lama, interrogé par le théologien de la libération brésilien Leonardo Boff

« Sa Sainteté, selon vous, quelle est la meilleure religion ? » (je pensais qu’il dirait : « le bouddhisme tibétain », ou « les religions orientales beaucoup plus vieilles que le christianisme »). Le dalaï lama m’a souri et, en me regardant droit dans les yeux, me répondit : « La meilleure religion, c’est celle qui te rapproche de Dieu. C’est celle qui fait de toi une meilleure personne ».

 J’ai alors demandé : « Qu’est-ce qui nous rend meilleurs ? ». Il a alors répondu :
« Tout ce qui te remplit de compassion,
Te rend plus sensible,
Plus détaché,
Plus aimable,
Plus humain,
Plus responsable,
Plus respectueux de l’éthique.
La religion qui fera tout ça pour toi, c’est la meilleure religion ».
Je suis encore émerveillé aujourd'hui en pensant à sa réponse pleine de sagesse et tellement irréfutable : « Mon ami, je ne suis pas intéressé de savoir quelle est ta religion ou si tu es croyant ou pas… Pour moi, ce qui est important, c’est la façon dont tu agis avec les autres, ta famille, tes collègues de travail, ta communauté, et avec tout le monde…
La loi de l’action et de la réaction n’est pas seulement propre à la physique, il s’agit aussi de nos relations humaines :
Si j’agis avec bonté, je recevrai de la bonté ;
Si j’agis avec méchanceté, je recevrai de la méchanceté.
Tu recevras toujours ce que tu souhaites aux autres.
Être heureux n’est pas une affaire de destin, c’est une affaire de choix ».
Finalement il a dit :
«Prends soin de tes pensées, parce qu’elles deviendront des Paroles,
Prends soin de tes paroles, parce qu’elles deviendront des Actions,
Prends soin de tes actions, parce qu’elles deviendront des Habitudes,
Prends soin de tes habitudes, parce qu’elles deviendront ton Caractère,
Prends soin de ton caractère, parce qu’il deviendra ton Destin,
Et ton destin sera ta vie
et …
Il n'y a pas de religion plus grande que la vérité de ta vie».
 
oOo
 
Which one is the best religion?

In a round table discussion about religion and freedom in which many scholars and gurus were presenting ideas and opinions as to how to make the world a better place, the following conversation between two participants took place at a recess...
A bearded scholar maliciously, and also with interest, asked a religious guru: "Hi guru, what is the best religion?"

The bearded man thought the guru would say: "My own religion" or "The oriental religions, much older than Christianity."
The guru paused for a while, smiled and looked at the bearded man in the eyes, which surprised him because the bearded man knew of the malice contained in his own question.
The guru answered: "The best religion is the one that gets you closest to God. It is the one that makes you a better person."
To get out of his embarrassment with such a wise answer, the bearded man asked: "What is it that makes me better?"
The guru responded: "Whatever makes you more Compassionate, more Sensible, more Detached, more Loving, more Humanitarian, more Responsible, more Ethical."
"The religion that will do that for you is the best religion."
Hearing this, the bearded man was silent for a moment, marveling and even today thinking of his wise and irrefutable response:
"I am not interested, my friend, about your religion or if you are religious or not. What really is important to me is your behaviour in front of your peers, family, work, community, and in front of the world."
"Remember, the universe is the echo of our actions and our thoughts."
"The law of action and reaction is not exclusively for physics. It is also of human relations. If I act with goodness, I will receive goodness. If I act with evil, I will get evil."
"What our grandparents told us is the pure truth. You will always have what you desire for others. Being happy is not a matter of destiny. It is a matter of options."
Finally he said:
"Take care of your Thoughts because they become Words.
Take care of your Words because they will become Actions.
Take care of your Actions because they will become Habits.
Take care of your Habits because they will form your Character.
Take care of your Character because it will form your Destiny,
and your Destiny will be your Life...
and...
There is no religion higher than the Truth."

nguồn - e-mail

duonglam
  • Số bài : 2032
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 31.08.2010
RE: ::: TÂM ::: - 22.03.2011 04:34:20
0



                          





                              NHƯ LÀ SẮC KHÔNG
 
 
                          Ta về tìm đọc Chân Như,
                   Đến trang vô tự lòng như .. “ NHƯ LÀ...
                          Ra vườn ngắm lá , xem hoa,
                Chợt nghe TÂM rộ một tòa “ … SẮC KHÔNG”
 
                                     Dương Lam

<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.03.2011 04:41:36 bởi duonglam >

Viet duong nhan
  • Số bài : 6666
  • Điểm: 4
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 25.10.2004
  • Nơi: Suối Yêu Thương
::: TÂM ::: - 22.03.2011 06:12:29
0

Trích đoạn: duonglam



                              NHƯ LÀ SẮC KHÔNG
 
 
                          Ta về tìm đọc Chân Như,
                  Đến trang vô tự lòng như .. “ NHƯ LÀ...
                         Ra vườn ngắm lá , xem hoa,
               Chợt nghe TÂM rộ một tòa “ … SẮC KHÔNG”
 
                                    Dương Lam



Chân thành cám ơn Dương Lam ghé thă và để lại bốn câu thơ Thiền...
Kính chúc DL ngày đêm AN LÀNH.

Kính
vdn



Huỳnh_Gia
  • Số bài : 568
  • Điểm: 2
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 11.12.2006
  • Nơi: Nơi xa lắm ...
RE: ::: TÂM ::: - 22.03.2011 12:12:16
0
Em bôn ba giữa giòng đời
Cuối đường chưa vẫn chơi vơi cõi lòng ?
tâm chưa tịnh chốn hồng trần
Rối bời một mối - chôn chân nỗi buồn
 
-----------------------------------
 
 
Em đọc nhiều bài viết của chị lắm - cả những trang nhật ký và những bức thư tình... Em ngưỡng mộ chị vô cùng nhưng chưa có dịp nào để nói vì hơi ngại.
 
Chúc chị luôn luôn an nhàn.
 
Em gái
HM
Ở hai đầu nỗi nhớ , nghĩa tình đằm thắm hơn ...

Minh Tuấn
  • Số bài : 3892
  • Điểm: 32
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 15.07.2006
  • Nơi: cong hoa sec
RE: ::: TÂM ::: - 22.03.2011 15:19:43
0

Em bôn ba giữa giòng đời
Cuối đường chưa vẫn chơi vơi cõi lòng ?
tâm chưa tịnh chốn hồng trần
Rối bời một mối - chôn chân nỗi buồn

-----------------------------------


Em đọc nhiều bài viết của chị lắm - cả những trang nhật ký và những bức thư tình... Em ngưỡng mộ chị vô cùng nhưng chưa có dịp nào để nói vì hơi ngại.

Chúc chị luôn luôn an nhàn.

Em gái
HM


AO ƯỚC...

Đã từng lặn lội gió sương
Sao tâm chưa tịnh nỗi buồn trần gian
Chưa trọn vui ,đã đêm tàn
Ước mơ còn đó đã sang tuổi già.

Thôi đành kiếp cỏ thân hoa
Không như tùng bách cũng là màu xuân
Đục trong chung nỗi lặng thầm
Kiếp đời đành để tuổi xuân xứ người...

Con đò bến nước xa xôi
Cây đa đành để trên trời cho Trăng
Chị giờ ôn tháng ôn năm
Em xem thơ chị...Ruột tằm tuôn châu.

Mai này dẫu có đi đâu
Lời văn còn ở trong bầu suy tư
Câu thơ biết có bao từ
Tâm nào cũng ước ,được như Con Người.

MINH TUẤN

Hôm nay em mới vào được thư quán
gặp bài thơ của em gái chị....
đọc thật xúc động và buồn chị ạ.

Em viết đôi câu thăm chị và các bạn của trang thơ
Kính chúc cả nhà đều vui vẻ và mạnh khoẻ sáng tác đều tay.chị nhé








<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.03.2011 15:21:38 bởi Minh Tuấn >

Viet duong nhan
  • Số bài : 6666
  • Điểm: 4
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 25.10.2004
  • Nơi: Suối Yêu Thương
::: TÂM ::: - 22.03.2011 17:06:16
0

Trích đoạn: Huỳnh_Gia

Em bôn ba giữa giòng đời
Cuối đường chưa vẫn chơi vơi cõi lòng ?
tâm chưa tịnh chốn hồng trần
Rối bời một mối - chôn chân nỗi buồn
 
-----------------------------------
 
 
Em đọc nhiều bài viết của chị lắm - cả những trang nhật ký và những bức thư tình... Em ngưỡng mộ chị vô cùng nhưng chưa có dịp nào để nói vì hơi ngại.
 
Chúc chị luôn luôn an nhàn.
 
Em gái
HM


Chào HM,

Cám ơn em đã chia sẻ những buồn vui với 7_vdn.

Một thời mắt lệ trào tuôn
'Níu' Thơ gieo thả vui buồn biến tan...

Chúc HM & gia đình luôn BÌNH AN HẠNH PHÚC.
Thân mến
7_vdn



Viet duong nhan
  • Số bài : 6666
  • Điểm: 4
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 25.10.2004
  • Nơi: Suối Yêu Thương
::: TÂM ::: - 22.03.2011 17:11:20
0

Trích đoạn: Minh Tuấn


Em bôn ba giữa giòng đời
Cuối đường chưa vẫn chơi vơi cõi lòng ?
tâm chưa tịnh chốn hồng trần
Rối bời một mối - chôn chân nỗi buồn

-----------------------------------


Em đọc nhiều bài viết của chị lắm - cả những trang nhật ký và những bức thư tình... Em ngưỡng mộ chị vô cùng nhưng chưa có dịp nào để nói vì hơi ngại.

Chúc chị luôn luôn an nhàn.

Em gái
HM


AO ƯỚC...

Đã từng lặn lội gió sương
Sao tâm chưa tịnh nỗi buồn trần gian
Chưa trọn vui ,đã đêm tàn
Ước mơ còn đó đã sang tuổi già.

Thôi đành kiếp cỏ thân hoa
Không như tùng bách cũng là màu xuân
Đục trong chung nỗi lặng thầm
Kiếp đời đành để tuổi xuân xứ người...

Con đò bến nước xa xôi
Cây đa đành để trên trời cho Trăng
Chị giờ ôn tháng ôn năm
Em xem thơ chị...Ruột tằm tuôn châu.

Mai này dẫu có đi đâu
Lời văn còn ở trong bầu suy tư
Câu thơ biết có bao từ
Tâm nào cũng ước ,được như Con Người.

MINH TUẤN

Hôm nay em mới vào được thư quán
gặp bài thơ của em gái chị....
đọc thật xúc động và buồn chị ạ.

Em viết đôi câu thăm chị và các bạn của trang thơ
Kính chúc cả nhà đều vui vẻ và mạnh khoẻ sáng tác đều tay.chị nhé


Minh Tuấn ơi !

Em & gia đình khoẻ? Lâu quá không thấy em vào TQ. Chắc đi chơi xa há ?
Lóng rày lắm chuyện thế gian... Nênchị bận rộn theo dõi tin tức và copy dán vào Blog và những web 'đặt biệt' trong CĐNVHN.
Chúc em & gia đình luôn an vui may mắn.
Thân mến
Bảy_vdn



Minh Tuấn
  • Số bài : 3892
  • Điểm: 32
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 15.07.2006
  • Nơi: cong hoa sec
::: TÂM ::: - 22.03.2011 19:12:08
0
CHIẾC LÁ.
 
Mong manh chiếc lá cuộc đời
Gió to lúc rụng chẳng rời gốc cây
Lang thang đã bấy nhiêu ngày
Nay em trở lại nơi đầy tiếng thơ
 
Xưa quê thổn thức trong mơ
Nay nơi xa xứ lại thờ thẫn trông
Đó đây khi đã quen lòng
Đất lành ta đậu ,đỡ vòng cánh chim .
 
 
MINH TUẤN
 
 
Em đã về sinh sống ở Việt Nam chị ạ
Dạo này đang mùa lễ hội thôn xóm nên em phải tham gia vào đội cúng tế dâng hương….<vào các Cụ >chị ạ
Nhanh quá đi thôi …thoắt cái….đã lên hội các cụ rồi
 
Mấy dòng em báo tinh cho chị hay/kính chúc chị ở lại luôn mạnh khỏe và gia đình an khang chị nhé
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.03.2011 22:51:51 bởi Viet duong nhan >

Viet duong nhan
  • Số bài : 6666
  • Điểm: 4
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 25.10.2004
  • Nơi: Suối Yêu Thương
::: TÂM ::: - 22.03.2011 22:51:27
0

Trích đoạn: Minh Tuấn

CHIẾC LÁ.
 
Mong manh chiếc lá cuộc đời
Gió to lúc rụng chẳng rời gốc cây
Lang thang đã bấy nhiêu ngày
Nay em trở lại nơi đầy tiếng thơ
 
Xưa quê thổn thức trong mơ
Nay nơi xa xứ lại thờ thẫn trông
Đó đây khi đã quen lòng
Đất lành ta đậu ,đỡ vòng cánh chim .
 
 
MINH TUẤN
 
 
Em đã về sinh sống ở Việt Nam chị ạ
Dạo này đang mùa lễ hội thôn xóm nên em phải tham gia vào đội cúng tế dâng hương….<vào các Cụ >chị ạ
Nhanh quá đi thôi …thoắt cái….đã lên hội các cụ rồi
 
Mấy dòng em báo tinh cho chị hay/kính chúc chị ở lại luôn mạnh khỏe và gia đình an khang chị nhé
 
 

Vậy là tốt rồi !
Chúc em & gia đình bình an.

7_vdn



duonglam
  • Số bài : 2032
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 31.08.2010
::: TÂM ::: - 31.03.2011 08:26:34
0







SẮC KHÔNG
 

…Ta về tìm đọc chân như ,
Cả ngàn chương sách…thiên thư…ta bà.
Ra đồng cuốc đất trồng khoai,
Chơt nghe tâm rộ một tòa SẮC KHÔNG…
 
 


MÙA XUÂN EM MẶC AÓ HỒNG
 
 
 
Mùa xuân em mặc áo hồng,
Hoa nào nở nụ giữa dòng thời gian.
Chiều nay kinh nở  hoa vàng,
Em ngồi hong tóc cúng dường sắc không..
 
 

Bên thềm chải tóc bâng khuâng,
Áo em tím thuở mùa xuân tóc thề .
Ta ngồi dưới cội hoa lê,
Bên nhau mà tưởng nẻo về chiêm bao.
 
 
 
Chiều hôm én gọi lao xao,
Con qua biển bắc con vào biển nam.
Em về hong nắng bên sân,
Thuyền ai thấp thoáng bến xuân gọi đò…
 
 
 
Đường về dấu nẻo thu xưa,
Thềm hoa lối cũ hừng hờ mây bay.
Trăng tà chếch bóng hiên tây.
Sao em vóc nguyệt còn gầy dáng sương…
 
 
2
 
TÓC EM XANH CÕI VÔ THƯỜNG
 
 
Xa quê chợt thấy rưng buồn,
Áo em trắng thuở mùa xuân luân hồi.
Kinh vàng em đọc trong tôi,
Hoa vô ưu  rộ một trời sắc không.
 
 
 
Tóc em xanh cõi vô thường,
Môi em nở nụ mười phương diệu vời.
Kinh nào hóa kiếp thân tôi,
Kinh nào cứu độ đưa người trầm luân.
 
 
 
Sen tòa hiện cánh hoa xuân,
Nắng  nghiêng cành biếc nụ vàng tà dương.
Đêm nằm giấc điệp mơ màng,
Sáng ra thức dậy vô thường sắc không.
 
 
 
Ngày xưa em mặc aó hồng,
Lên non lạy Phật nâu sồng đổi trao.
Bấy giờ tóc ấy xanh xao,
Bấy giờ môi ấy má đào ngây thơ.
 
 
 
Trăng đi từ độ bao giờ,
Người đi từ độ hoa thơ chạnh lòng.
Em về giũ tóc bên sông,
Giữa mùa thu lạnh bềnh bồng nước xưa.
 
3
 
NHỚ EM TỪ ĐỘ TƯƠNG TƯ
 
 
Nhớ em từ độ tương tư,
Mây qua phố cũ người đi hững hờ.
Thương em cho đến bao giờ,
Quốc kêu sương lạnh, trăng mờ sườn non.
 
 
 
Tình cờ một buổi sớm hôm,
Em đi qua phố nét buồn dấu tôi.
Mười năm –dòng lệ trang thơ,
Mười năm­­ ­­­­- lệ đó bây giờ còn đây.
 
 
 
Em xưa nét liễu hao gầy,
Hoa thua dáng ngọc, má hây nắng hồng.
Xuân nào áo tím bên sông ,
Hạ nào áo đỏ bềnh bồng nước mây .
 
 
 
Thu sang rượu cúc vơi đầy,
Một bầu mỹ tửu chén say,chén nồng.
Tình ơi xanh ngắt mênh mông,
Thơ ơi xanh ngắt một đồng cỏ hoa...

Dương Lam
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.03.2011 19:34:43 bởi Viet duong nhan >

Viet duong nhan
  • Số bài : 6666
  • Điểm: 4
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 25.10.2004
  • Nơi: Suối Yêu Thương
::: TÂM ::: - 31.03.2011 19:38:06
0
Chân thành cám ơn DL ghé thăm và để lại bài thơ.
Chúc anh thân tâm luôn an lạc.

vdn




Minh Tuấn
  • Số bài : 3892
  • Điểm: 32
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 15.07.2006
  • Nơi: cong hoa sec
::: TÂM ::: - 01.04.2011 09:29:52
0
 
 
NHỚ MẸ
 
Cùng trăng trở lại nơi này
Vào mơ tìm kiếm bàn tay dịu dàng
À ơi …Mẹ cõng con mang
Trên lưng bút  sách hành trang cuộc đời.
 
Bước con đi khắp xa xôi
Mang thân mưa nắng về nơi bọt bèo
Chẳng trông thấy mái tranh nghèo
Cô đơn nhớ mẹ nặng đeo cõi lòng.
 
Xòe tay đã hết sắc hồng
Gương soi mái tóc đã lồng trắng mây
Miệng cười muối mặn gừng cay
Nước trong ngấn lệ còn đầy vấn vương.
 
Cánh buồm dừng bến quê hương
Ngắm trông bóng gió nhớ đường biển xanh
Bao năm mang dạ cam đành
Tấm thân trăn trở kết vành cô đơn
 
Giọt xuân nắng thả chập chờn
Bờ hiên hiu hắt ,gió vờn quẩn quanh
À ơi cuộc sống lanh canh…
Như mưa rơi chậu kết thành tiếng mưa.
 
MINH TUẤN
 
R
Em có bài thơ Tâm chia sẻ cùng chị
Kính chúc chị cả tuần vui vẻ và hạnh phúc.chị nhé.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.04.2011 22:21:19 bởi Viet duong nhan >

Thay đổi trang: << < 313233 > >> | Trang 32 của 35 trang, bài viết từ 931 đến 960 trên tổng số 1033 bài trong đề mục