THƠ XƯỚNG
Xuân Sớm
-Mai Hữu Phước
Bấc hãy còn Đông áo khoác thêm
Hanh hao nắng chợt ghé hong thềm.
Vàng-mai mấy nụ khoe màu thắm,
Tím-cúc dăm hoa tỏa cánh mềm.
Bạn đến rượu mừng khơi chuyện cũ,
Thơ tràn ý hợp rộn chiều êm.
Bạn-hoa-thơ-rượu đời tao nhã
Gieo mấy vần Xuân gió động rèm.
(Cuối Đông 2003)
Chiều Đông
Ngọn gió đông về gợi nhớ thêm
Xanh xao cái nắng nhạt bên thềm
Bụi tre đầu ngõ trơ cành úa
Khóm trúc bên sân rũ lá mềm
Tiếng sáo vi vu chờn bóng ngả
Cánh diều lơi lả ráng chiều êm
Hòang hôn tím rịm hồn quê cũ
Se nỗi lòng ai tựa trước rèm
Nguyễn Khánh Chân
THẢ RÈM
Em bảo anh rằng chả thích thêm.
Ngoài kia tia nắng lọt qua thềm.
Chúng mình quấn quýt bao đầm ấm.
Hai đứa ngất ngư muốn rũ mềm.
Phơi phới lòng xuân đầy luyến động.
Lả lơi tình mộng ngập nhung êm.
Chan hoà ân ái còn vương dấu.
Lại nữa sao anh muốn thả rèm
Trần Mạnh Hùng LỖI NHỊP
Tay anh em gồi muốn gì thêm.
Mặc kệ sương khuya phủ ngập thềm.
Hai đúa chìm sâu hơi thở nóng.
Đôi ta bay bỏng nụ hôn mềm.
Nghe trong đắm đuối hoà chung điệu.
Cảm thấy ngất ngây lỗi nhịp mềm.
Vòng vọng tiếng đêm như thúc dục.
Ai kia tha thiết gợn lay rèm.
Trần Mạnh Hùng
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.03.2007 05:08:38 bởi Trần Mạnh Hùng >
"Thơ là trừu tượng, tình cảm là hư cấu được cấu tạo rất vô tư trong hồn thơ
Nếu ý thơ đi quá mức giới hạn của tình cảm, đó là sự hồn nhiên của thơ, xin đừng giận, sự giận dữ làm mất đi vẻ đẹp của thơ".
Trần Mạnh Hùng