dại khờ       khờ dại quá phải không  
  khi em chỉ đuổi theo giấc mộng 
  nên thực tế, cuộc đời trống rỗng 
  và quanh mình, em bỏ lỡ một niềm vui ...!    
  hạnh phúc cuộc đời như áng mây trôi 
  viễn cảnh đó, nhưng không tài nào với ... 
  em lần mò đi vào ngỏ tối 
  nơi tương lai không thể trở mình    
  chợt một ngày, em gào khóc van xin 
  cầu thượng đế, để mong tìm hy vọng 
  em biết đâu bản thân mình bé bỏng 
  có khác nào giọt nước giữa đại dương    
  tiếng van cầu của em ..đâu chạm đến thiên đường 
  và ..ai biết ...thượng đế kia có thật 
  hay ...em cũng như bao nhiêu người qua cơn mê vừa tỉnh giấc 
  nên bám víu vào lời giả tưởng để tồn sinh    
  một ngày có bao buổi bình minh ? 
  một đời người ...có bao nhiêu thời son trẻ ? 
  thoáng trăm năm vụt qua rất nhẹ 
  em mãi khóc gào ...rồi có đổi được gì không ?         
aug. 16, 2007 
   
  
   anh - chị,           anh - chị cùng nhau viết về tuổi thơ  
   em vừa đọc vừa mơ có mình trong đó ..  
   cuộc đời qua như cơn gió ..  
   mới đây ...mà đã nửa kiếp người ...!       
   cầu xin niềm vui mãi ..luôn vui  
   và tuổi thơ của anh ngọt ngào như viên kẹo  
   và tuổi thơ của chị không vì nắng mưa đời mà héo  
   để những lúc buồn, em lật lại cùng mơ ...       
   có thể mình duyên nợ với thơ  
   nên câu chữ cứ trói vào câu chữ  
   nỗi niềm của anh, em đem lưu trữ  
   trộm ước mơ lòng của chị ...em bước vào thay        
   dẫu biết đời rồi sẽ rẻ hai  
   bởi có cái vui nào vĩnh tồn mãi mãi  
   nhưng cái nhớ về anh sẽ luôn ở lại  
   và niềm thương về chị sẽ chẳng hề tan ..       
   thơ mỗi ngày  mình xếp đôi hàng  
   không đem bán, cũng không mua danh, cầu lợi  
   chỉ mong cái vui trong lòng soi rọi  
   và để  một ngày không hư mất với thời gian       
   em chúc anh được gặt lấy bình an  
   em cầu chị góp gom nhiều hạnh phúc  
   trái đất tròn, biết đâu có lúc  
   mình gặp nhau ..ở giữa đời thường ...!             		        
aug. 16, 2007    
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 17.08.2007 01:34:20 bởi diên vỹ >