Bao Giờ Thôi Hết Nhớ Mong
Đông về tuyết phủ xa xa
Nhớ em Paris khiến ta chạnh lòng
Bao giờ thôi hết nhớ mong ?
Thơ tôi kết lại thành vòng hoa trao
Cho em hương lửa ngọt ngào
Con tim tình ái dạt dào bến mơ
Bao giờ thôi hết ngẩn ngơ ?
Bên ni bên nớ đêm chờ đêm thương
Khi yêu ai chẳng vấn vương ?
Mơ chung lối mộng xuôi đường ái ân
Bao giờ thôi hết bâng khuâng ?
Để thơ em lại chung vần thơ tôi
jacaranda
Hoa Tuyết Chiều Nay
Hoa tuyết chiều nay trắng xóa bay
Em ngồi tựa cửa mắt sầu cay
Trời đương không chặn người ta đến
Em đợi người ta mất cả ngày
Hoa tuyết chiều nay rớt rụng đầy
Hàng thông tuyết nặng trĩu cành cây
Đường xe lối nhỏ cao dầy tuyêt
Biết giải thích sao nỗi khổ này
Hoa tuyết ngày đông đổ bất thường
Câu trời phù hộ giúp người thương
Quên buồn quên giận vì sai hẹn
Quên cả đông dài những vấn vương
Nguyên Đỗ
Hoa Tuyết Mang Về Nỗi Nhớ Mong
Hoa tuyết mang về nỗi nhớ mong
Người sao chẳng đến để sầu lòng
Bao bài thơ kết ươm thành mộng
Đợi gặp người ta sẽ đọc chung
Khắp các phố phường bông tuyết bay
Biết người có đến...tuyết rơi đầy
Bâng khuâng tự nhủ chờ thêm nưã
Người dẫu quên lời...ta vẫn đây...
Vương vấn làm chi để khổ thân
Đường xa chướng ngại cứ xoay vần
Tuy rằng không giận nhưng buồn tủi
Sai hẹn vì Trời...??! nhạt ái ân...??!
Sương Anh
Con dốc tình !
Con dốc tương tư mù nỗi nhớ
Dọc dài thêu trắng tuyết chờ mong
Loang loang hương gió tràn hương mộng
Vạt áo giai nhân phất phới hồng
Mái tóc liêu trai gờn gợn sóng
Chân mây để kẻ đứng kề song
Run run nhịp thở con tim động
Đêm sáng linh lan dệt ấm nồng
Cơn say phương ý ngây ngây lả
Khắc chữ thanh tao chuốt chén đầy
Ngã gió mênh mông sương khói phủ
Uyên ương liền cánh một đêm nay
hihi haha
Phá