Vẫn còn đâu đó hương thôn nữ
Giữa những phấn son của thị thành
Dù muốn xoá nhoà đi quá khứ
Em vẫn dịu hiền trong mắt anh..
Điều đó tôi tin là sự thật
Cho dù đôi lúc cũng hoang mang
Một đời con gái nay đã mất
Em vội cho đi thật nhẹ nhàng
Mới mười lăm tuổi quá ngây thơ
Chỉ biết đùa vui với mộng mơ
Thích màu môi tím nàng ca sĩ
yêu mái tóc vàng gã trai lơ
Nhìn ngắm nhân gian qua mắt trong
Vô tư dệt mộng buổi mai hồng
Cứ nghĩ cuộc đời đơn giản thế
Bước vào mê lộ rất ung dung
Vì thế nên em có ngại gì
Khi rời quê nhỏ nhẹ chân đi
Bỏ miền yêu dấu không nhìn lại
Hững hờ đánh đổi chẳng nghĩ suy
Em bỏ sau lưng những ước mơ
Những niềm rung cảm tuổi ngây thơ
Sống trong cuồng loạn và vô định
Bất chấp hiểm nguy cứ chực chờ
Em muốn nhiều hơn những cuộc vui
Nào có ngờ đâu chỉ ngậm ngùi
Luyến tiếc thì thôi giờ đã muộn
Phải đành chấp nhận kiếp hoa trôi
Những làn khói mỏng đầy ma quái
Trói chặt đờ em quá phủ phàng
Đôi mắt u mê hồn ngây dại
Thẩn thờ buông thả bước chân hoang
Sau những trận cười em dửng dưng
Dõi tìm đâu đó giữa mông lung
Một ánh mắt mời, bàn tay gọi
Dệt tiếp cho em mộng dỡ chừng
Nhưng em biết gọi mộng gì đâu
Chỉ để cho em nhẹ nỗi sầu
Chỉ để lòng em thôi trống trải
Cho hồn sống thật giữa chiêm bao
Đâu có còn đâu cảm xúc xưa
Đời em thấm đẫm gió và mưa
Kề cận bên người trong chăn ấm
Mà vẫn cô đơn giữa lọc lừa
nào phải là yêu đâu phải duyên
Mỗi người mang một nỗi niềm riêng
Họ vì nhan sắc, em vì sống
Tình được đong đo bởi bạc tiền
Nên tình thoáng đến thoáng ra đi
Kỷ niệm nào đâu, ước mộng gì?!
Trao nhau những thứ đời thừa thải
Nửa hồn cam chịu, nửa khinh khi
Đêm lại từng đêm hồn giá lạnh
Rã rời sau những chuỗi đê mê
Còn đâu một dáng hồng kiêu hãnh
Nay phải cô đơn lạc lối về
Tôi tiếc cho em một đoá hoa
Ngan ngát hương thơm sắc mặn mà
Sớm dấn thân vào nơi gió bụi
Thoáng chốc thời xuân đã nhạt nhoà
Nếu khóc xin đừng rơi nước mắt
Vì đời mấy lúc để ta vui
Giấu lệ vào lòng khi ngẩng mặt
Cố sống mà quên những ngậm ngùi
Đã trót rồi em một kiếp người
Gượng lên mà sống chớ buông trôi
May rủi đường đời do phận số
Mai về cát bụi giống nhau thôi
Tôi chẳng có gì an ủi em
Nên thầm cầu nguyện đấng thiêng liêng
Mong cho những chuỗi ngày còn lại
Đời em tìm được chốn bình yên
NB