Tâm Hồn Thi Sĩ Tri kỷ tìm đâu chốn mịt mờ
Gởi niềm tâm sự cùng nàng... Thơ
Tâm hồn phiêu lãng theo mây gió
Thân xác bềnh bồng cùng mộng mơ
Nhìn ánh sao băng đan ước nguyện
Ngắm vầng trăng tỏ dệt tằm tơ
Chỉ hồng dù chẳng se duyên nợ
Thơ vẫn là... thơ - chuyện vẩn vơ
Huyền Minh Feb/06/10
Nàng thơ Đằm thắm vô tư bụi chẳng mờ Say trăng đắm nguyệt ấy ..là thơ Bồng bềnh gió cuốn trao lời nguyện Lãng đãng mây bay gửi ước mơ Vẻ đẹp thuyền sang đau chỉ thắm Đường duyên nước động xót giây tơ Hai đầu nỗi nhớ chìm xa khuất Cũng ngọt nơi lòng đâu bá vơ
Thanh Thanh Khiết 8.2.2010
Chào hai bạn cho mình theo chân nhen hì hì ,chúc thứ hai đầu tuần vui vẻ hì hì ....
Đêm cô đơn
Nhặt mảnh sao hôm mắt lệ mờ
Ru lòng thiếu nữ cuốn vào thơ
Chong đèn than vắn đầy trăng trở
Cạn bấc đêm dài lắm mộng mơ
Ngắm ánh trăng côi buồn má phấn
Nhìn làn mây lạc khóc duyên tơ
Hồng nhan bạc phận đời ghen tặng
Nhật nguyệt vô tình lại khéo vơ
Vancali 2.8.10
Chúc tỷ NU thứ hai đầu tuần yên vui hì hì ....
< NHỚ VU VƠ Tìm trong kỷ niệm đả xa mờ Nhớ bạn phương trời lật áng thơ Chốn ấy sương về tô lối mộng Nơi này nguyệt đến dệt tình mơ Chiều rơi giọt nắng buồn cây cỏ Gió thả cung sẩu buốt phím tơ Liễu thắm hoa xinh mừng tết lại Riêng mình cứ mãi nhớ vu vơ Nha Uyen
BƠ VƠ
Mênh mông sa mạc phủ sưong mờ
Ẩn hiện chân trời dáng tiểu thơ.
Ray rức tâm tư bao nỗi nhớ
Dạt dào suy tưởng chuyện xây mơ.
Nhớ lời đầm ấm, bờ môi ngọt.
Nhớ dáng yêu kiều giải lụa tơ.
Nhớ ánh mắt buồn khi tiễn biệt.
Giờ đây thấm thía cảnh bơ vơ
Bây giờ thấm thía cảnh bơ vơ.
Ấp ủ trong tim nét trẻ thơ
Yêu giọng Tuy Hòa bao quyến luyến.
Thương người Núi Nhạn những ươm mơ.
Nụ hôn gởi đến bờ môi mộng.
Tình nhớ gom về dệt mối tơ.
Em nhốt tình anh lòng chất phát.
Nhớ em nhiều,nghĩ ngợi vu vơ.
Trần Mạnh Hùng
Trao người yêu dấu NÚI NHẠN, SÔNG ĐÀ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.02.2010 11:20:32 bởi Trần Mạnh Hùng >
"Thơ là trừu tượng, tình cảm là hư cấu được cấu tạo rất vô tư trong hồn thơ
Nếu ý thơ đi quá mức giới hạn của tình cảm, đó là sự hồn nhiên của thơ, xin đừng giận, sự giận dữ làm mất đi vẻ đẹp của thơ".
Trần Mạnh Hùng