Trần Mạnh Hùng
-
Số bài
:
9422
- Điểm: 2
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 02.07.2005
- Nơi: Giấc Mộng
|
RE: TIẾNG LÒNG
-
16.09.2006 08:15:01
ĐÊM MƯA Thánh thót mưa buồn rót nhạc đêm Trời ru giấc nhớ vỗ về quên Giọt trầm giọt lắng bờ xao xuyến Thao thức xô miền dạ nhớ thêm. Nỗi xót xa nào len mắt em Che ngàn tinh tú khuất sau rèm Kim Giang :: Bài thơ dưa vào TV :: NHỚ MÃI EM Thánh thót mưa buồn rót nhạc đêm Nhớ em, nhớ giọng nói êm đềm Nhớ ơi nỗi nhớ lòng quy luỵ Thương hỡi là thương dạ xót mềm Nhớ tiếng thì thầm câu chuyện kể Thương lời thỏ thẻ lúc gần bên Nhớ em anh gởi trên môi mộng Một nụ hôn nồng nhớ mãi thêm. Trần Mạnh Hùng Gợi Nhớ lên Trời ru giấc nhớ vỗ về quên se lạnh hơi thu gợi nhớ lên Nhớ ngón tay mềm mơm trớn lạ Nhớ hàm răng khểnh nụ hôn quen Nhớ mồ hôi quyện vòng tay quấn Nhớ mắt mơ màng giọng nhẹ tênh Nhớ tấm thân trần run cuống quýt Nhớ em say ngủ dáng chông chênh Trần Mạnh Hùng LƯỚI TÌNH Giọt trầm , giọt lắng bờ xao xuyến. Giọt mật ái ân ướt sũng tình. Ngây dại hoà tan trong nhịp thở Rã rời còn động ngát hương trinh. Giọt hồng nuối tiếc thời bay nhảy. Giọt đục nhớ thương thuở giữ gìn. Nước mắt trào vui mừng hạnh phúc. Trao nhau trọn vẹn giấc mơ xinh. NHỚ THÊM Thao thức xô miền dạ nhớ thêm Gối chăn xô lệch xót xa thêm Tóc mai từng sợi dài mong đợi Mắt ướt lưng tròng đầy mãi thêm Em hãy nói đi tròn mộng ước Em đừng lặng lẽ nối buồn thêm Đêm nay thu muộn trăng về muộn Xao xác canh gà trời sáng thêm GỐI MỘNG Nỗi xót xa nào len mắt em Nỗi buồn nuôi nỗi nhớ không tên Nỗi tình thao thức đêm chờ sáng. Nỗi nhớ ngây say gối mộng mềm Nỗi thẫn thờ lòng đau khép kín. Nỡi dày vò dạ buốt xuyên lên Nỗi cay, nỗi đắng - em yêu dấu. Nỗi đớn đau nào len mắt em Che ngàn tinh tú khuất sau rèm Gió thổi sương thu vướng lối quen Đan sợi tơ vàng xuyên kẽ lá . . . . . . . . . . . . . . . Em hỏi anh Bên ấy bây giờ chắc là khuya lắm, sao anh không ngủ vậy Trần Mạnh Hùng
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.09.2006 04:55:18 bởi Tran Manh hung >
"Thơ là trừu tượng, tình cảm là hư cấu được cấu tạo rất vô tư trong hồn thơ Nếu ý thơ đi quá mức giới hạn của tình cảm, đó là sự hồn nhiên của thơ, xin đừng giận, sự giận dữ làm mất đi vẻ đẹp của thơ". Trần Mạnh Hùng
|